Lại ở nơi đất khách quê người, càng gần đến năm mới, không khí Tết càng đậm đà, cảm giác gắn bó giữa hai người, dựa dẫm vào nhau càng sâu sắc — dù biết rõ hai người yêu nhau, trái tim vẫn không tránh khỏi bị không khí lễ hội lay động.
Hai mươi hai tháng chạp, năm mới.
Sáng sớm Trần Hi đã bắt đầu bận rộn, Lục Thời Nghiễn hôm nay cũng nghỉ ngơi một ngày, không đọc sách mà giúp Trần Hi thu xếp.
Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi mà, Trần Hi cũng không nói với Lục Thời Nghiễn đừng động tay vào việc này, cứ để chàng đọc sách, hai người ăn sáng xong liền mang giỏ ra chợ mua sắm vật dụng Tết.
Chợ đông đúc, náo nhiệt, vì có nhiều người mang gà vịt ngỗng tự nuôi ra bán nhân dịp Tết, nên cũng có chút bừa bộn.
Nhưng Trần Hi và Lục Thời Nghiễn không ai kén chọn, len lỏi giữa đám đông, hăng hái chọn những con gà vịt mập mạp nhất.
Ngoại trừ gia cầm, còn mua không ít đồ ăn khô tự làm của nông dân, mùa đông dùng nước lạnh ngâm nở, nấu thịt nấu rau, hương vị tuyệt vời, Trần Hi rất thích, Lục Thời Nghiễn cũng thích, nên Trần Hi mua khá nhiều, Lục Thời Nghiễn đều để vào giỏ trên lưng mình.
Ngay từ đầu Trần Hi không để ý, lại còn tò mò về các mặt hàng của người bán, mãi đến khi giỏ của Lục Thời Nghiễn đầy không chứa nổi nữa, nàng mới nhận ra: "Đã đầy rồi, nặng lắm phải không? Chia cho ta một ít, sao chàng không nói?"
Lục Thời Nghiễn ngăn tay nàng lại khi nàng định lấy bớt đồ ra chia vào giỏ của mình: "Không nặng, đừng lo, ta mang được mà."
Trần Hi thử nâng giỏ, nặng đến nỗi nàng không nhấc nổi, lập tức thay đổi sắc mặt: "Không được, không được, vẫn nên chia ra, nặng quá rồi."
Lục Thời Nghiễn nở nụ cười: "Thật không nặng đâu, nàng là nữ tử, ta là nam tử, thể lực có sự khác biệt, nàng thấy nặng, ta thì thấy bình thường."
Thấy Trần Hi vẫn không muốn từ bỏ ý định này, Lục Thời Nghiễn liền nói: "Vậy những thứ sau này mua, sẽ không để vào giỏ nữa, được không?"
Trần Hi cho rằng Lục Thời Nghiễn nói rằng những thứ sau này mua, không để vào giỏ chàng thì chắc chắn sẽ để vào giỏ nàng, liền đồng ý.
Không ngờ rằng Lục Thời Nghiễn không để vào giỏ, cũng không phải để vào giỏ nàng.
Mà là cái giỏi do hắn xách theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-550.html.]
Hắn vừa đeo giỏ đầy ắp, vừa xách đầy hai tay, lại còn cầm một con gà sống, vui vẻ hỏi nàng: "Còn gì muốn mua nữa không?"
Mua sắm thật ra là một chuyện rất thú vị, đặc biệt là khi cùng người mình yêu, từ từ chọn những thứ cần thiết cho gia đình hoặc những thứ không có trong danh sách nhưng tình cờ gặp thấy thú vị, đều rất vui.
Khóe miệng Trần Hi giật giật, nhìn đồ đạc trên người hắn, lại nhìn hắn: "Chàng còn cầm được nữa không?"
Lục Thời Nghiễn bày ra vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên."
Trần Hi cảm thấy hết sức kỳ quái.
Trên lưng đeo đầy đồ, hai tay cũng đều cầm đồ, làm sao còn có thể cầm được nữa? Chẳng lẽ dùng chân xách sao? Vậy hắn sẽ về nhà bằng cách nào? Nằm xuống đất và lăn về sao?
Hình ảnh quá đẹp, Trần Hi suy nghĩ một chút, liền cười ra tiếng.
Lục Thời Nghiễn không hiểu gì, nhướng mày nhìn nàng.
Trần Hi lập tức ngừng cười, nghiêm mặt hỏi hắn: "Mua thêm nữa, chàng còn cầm thế nào?"
Lục Thời Nghiễn lắc lắc đầu: "Ở đây."
Trần Hi nghe không hiểu: "Ở đâu?"
Lục Thời Nghiễn lắc lắc đầu, chỉ có điều lần này biên độ lớn hơn một chút: "Chỉ là cổ thôi, trên cổ ta còn có thể đeo thêm một ít."
Trần Hi á khẩu, chuyện này không khác gì lăn về nhà cả.
"Treo gì? Treo một con ngỗng to sao?" Trần Hi không biết nên cười hay khóc.
Lục Thời Nghiễn nở nụ cười: "Cũng được, nàng mua gì ta sẽ treo cái đó." Dù sao hắn chắc chắn sẽ mang hết về cho nàng.
Trần Hi cười không ngừng, vừa kéo tay Lục Thời Nghiễn vừa nói: "Được rồi, không mua nữa, chúng ta về nhà thôi."
Lục Thời Nghiễn thật sự nghĩ rằng việc treo đồ lên cổ là bình thường, bị Trần Hi kéo về nhà mà vẫn hỏi: "Là mua thêm hai con ngỗng lớn sao? Ta thấy gã bán ngỗng vừa rồi còn bán ngỗng rất béo, không định xem qua sao?"