Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 537

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:42:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Thời Nghiễn: "Chuyện gì cũng được, nàng muốn nói chuyện gì?"

Trần Hi trầm mặc một hồi, vừa nghịch tóc vừa nói: "Chưa nghĩ ra... Hay là nói về cưỡi ngựa đi."

Nói xong nàng hỏi Lục Thời Nghiễn: "Chàng biết cưỡi ngựa không?"

Một người quân tử phải biết sáu môn nghệ thuật, chắc Lục Thời Nghiễn cũng biết chút ít.

Quả nhiên, Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Ừ, biết."

Trần Hi giương mắt nhìn hắn: "Vậy, khi nào rảnh rỗi chàng dạy ta cưỡi ngựa nhé?"

Lục Thời Nghiễn tất nhiên đáp ứng: "Nàng có muốn học b.ắ.n cung không?"

Trần Hi lập tức gật đầu.

Lục Thời Nghiễn: "Cờ vây?"

Trần Hi chần chờ một lát, sau đó điên cuồng lắc đầu.

Nàng không muốn học.

Lục Thời Nghiễn vui vẻ: "Không thích thì không học, đâu cần phải phản ứng mạnh như vậy?"

Trần Hi ai oán nói: "Chàng không hiểu nỗi khổ của lớp học thêm."

Lục Thời Nghiễn nghe không hiểu, ngay sau đó chợt nghe Trần Hi nói: "Đợi khi nào có thời gian, chúng ta ra ngoại ô kinh thành cưỡi ngựa được không?"

Lục Thời Nghiễn không chấp nhất lời nói vừa rồi của Trần Hi - chắc lại là từ ngữ thời nàng rồi.

"Được." Hắn liền đồng ý: "Tất cả nghe theo nàng."

Tuy rằng chỉ là một lời hứa hẹn, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của Trần Hi.

Vì vui quá, nàng chợt nghĩ đến điều khác.

Nụ cười trên mặt nàng liền dừng lại.

Lục Thời Nghiễn nhạy bén nhận ra cảm xúc của nàng thay đổi, hôn lên trán nàng: "Sao vậy?"

"Mệt mỏi rồi à?" Hắn lại nhìn kỹ sắc mặt nàng: "Nếu mệt thì ngủ đi."

Mấy ngày nay quả thật rất mệt nhọc.

Trần Hi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chần chừ một lát, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Có chuyện này ta muốn nói với chàng."

Lục Thời Nghiễn nhìn cô: "Ừ, nàng nói đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-537.html.]

Trần Hi nháy mắt mấy cái: "Chuyện đó… hôm đó tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc là do ta để lại."

Thần sắc Lục Thời Nghiễn hơi kinh ngạc, sau đó khóe miệng chậm rãi nhếch lên, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, còn mang theo nụ cười nhàn nhạt:

"Ừ, ta biết."

Trần Hi: "...?"

Câu "Ta biết" này khiến Trần Hi rất sửng sốt, sau đó lăn lông lốc ngồi dậy.

"Chàng biết?" Trong bóng tối, nàng nhìn chăm chú vào mắt Lục Thời Nghiễn: "Chàng biết từ khi nào?"

Lục Thời Nghiễn dừng một lát: "Mấy ngày trước."

Chính xác mà nói, là đêm hôm đó.

Ban đầu, bị chiêu trò liên hoàn của Trần Hi làm choáng váng, hắn không có thời gian suy nghĩ, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không suy luận ra được gì.

Hắn luôn luôn cẩn thận, ngoại trừ Trần Hi, những chuyện khác, hắn thật ra đều rất tự tin.

Tấm ngân phiếu này hắn không hề giấu đi, sau khi suy nghĩ kỹ nhiều lần, đáp án vẫn là như vậy, điều đó có nghĩa là nó không phải của hắn.

Trong xe ngựa chỉ có hai người hắn và Trần Hi.

Lại là chuyện tiền bạc, còn là tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc, người ngoài không thể dùng số tiền lớn như vậy để trêu hắn được.

Chỉ có thể là Trần Hi để vào.

Trần Hi cũng không phải kinh ngạc khi Lục Thời Nghiễn biết được chân tướng, vì chuyện này vốn không thể che giấu, nàng ngạc nhiên là chàng biết rồi mà vẫn im lặng, bình thản suốt mấy ngày.

Hắn nói mấy ngày trước, vậy khẳng định là cùng ngày đã biết được chân tướng.

Lại có thể nhịn lâu như vậy mà không nói lời nào.

Trần Hi cảm thấy tính tình Lục Thời Nghiễn thật sự không giống người thường.

Nếu đổi lại là nàng, chắc chắn nàng sẽ phải phân biệt rõ ràng, dù không phân biệt ngay lúc đó, thì ngày hôm sau cũng phải làm rõ.

Trần Hi nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nàng nheo mắt: "Chàng đang đợi ta nói thật với chàng đúng không? Đợi xem khi nào ta sẽ nói ra sự thật?"

Chơi như vậy sao?

Cũng nhiều chiêu thật.

Lục Thời Nghiễn vốn không muốn cười, nhưng nghe nàng nói vậy, nhất là với biểu cảm của nàng lúc này, thực sự không thể không cười.

Nụ cười này không thể dừng lại, chàng cười đến mức giường cũng rung lên.

Khiến Trần Hi vốn nheo mắt giữ mặt nghiêm nghị cũng phải bật cười, nàng phì cười rồi đẩy Lục Thời Nghiễn một cái: "Cười gì chứ, đừng cười nữa!"

Loading...