Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 536

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:42:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Hi rúc vào eo hắn, giọng nghèn nghẹn: "Không khổ chút nào, ta không thấy khổ, cũng chẳng mệt mỏi gì, chàng đừng nói những lời như vậy nữa."

Lục Thời Nghiễn cười gật đầu: "Ừ, không nói nữa, ăn no chưa?"

Trần Hi vùi đầu vào lòng Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Ăn no rồi."

Lục Thời Nghiễn: "Muốn tiêu thực không, hay là đi ngủ luôn?"

Trần Hi không nói gì, một lát sau, nàng mới chậm rãi nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường."

Nàng bởi vì vui vẻ hưng phấn mà cảm giác mệt mỏi đã tiêu giảm hơn phân nửa, nhưng Lục Thời Nghiễn còn chưa nghỉ ngơi, ngày mai lại phải ngồi xe ngựa một ngày, cho dù nàng không ngủ thì Lục Thời Nghiễn cũng phải ngủ.

Lục Thời Nghiễn làm sao nghe không ra ý của nàng, hắn cười cười, nói: "Vừa vặn ta còn không quá buồn ngủ, nàng nói chuyện với ta một lúc, rồi chúng ta cùng ngủ sau."

Trần Hi bất ngờ ngẩng đầu lên từ lồng n.g.ự.c Lục Thời Nghiễn: "Sao chàng biết ta lúc này không muốn ngủ?"

Lục Thời Nghiễn nhướn mày, vẻ mặt đầy bí ẩn: "Muốn biết không?"

Trần Hi gật đầu, đương nhiên là muốn, nếu không nàng cần gì phải mở miệng hỏi.

Lục Thời Nghiễn cười: "Tâm linh tương thông."

Trần Hi không tin, nhưng nàng cũng bị lời này của hắn chọc cười: "Chàng lại đang dỗ dành ta."

Lục Thời Nghiễn: "Cái này sao gọi là dỗ dành nàng, ta nói sự thật thôi."

Trần Hi cười hừ nhẹ một tiếng.

Lục Thời Nghiễn cười ra tiếng: "Không tin à?"

Trần Hi: "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, ta nghĩ gì, chàng nhất định nhìn ra ngay, giống như ta cũng hiểu được chàng nghĩ gì."

Lục Thời Nghiễn vẻ mặt nghiêm túc: "Đó chính là tâm linh tương thông mà."

Trần Hi trừng mắt nhìn, mím môi như bừng tỉnh đại ngộ.

Hình như thật đúng là như vậy.

Là nàng bị hạnh phúc làm cho đầu óc mụ mị rồi.

Lục Thời Nghiễn bị phản ứng này của nàng chọc cười, cúi đầu hôn lên mái tóc nàng: "Muốn đứng lên đi dạo một chút không?"

Trần Hi không muốn dậy, dù cảm xúc phấn khởi nhưng cơ thể vẫn còn mệt mỏi rõ rệt.

"Nằm đi." Nói xong nàng buông thắt lưng Lục Thời Nghiễn ra, xê dịch vào trong, ý bảo Lục Thời Nghiễn nằm xuống: "Muộn quá rồi, không muốn đi nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-536.html.]

Lục Thời Nghiễn liền vén chăn nằm xuống bên cạnh nàng.

Mới vừa nằm xuống, đang chuẩn bị ôm Trần Hi thì người bên trong tự mình xoay người nhào về phía hắn trước.

Lục Thời Nghiễn cho rằng Trần Hi nhào tới là muốn ôm mình giống như vừa rồi, liền theo bản năng đưa tay chuẩn bị đón lấy nàng.

Nhưng không ngờ, nàng không nhào vào trong lòng mình mà lại hôn lên má hắn một cái.

Trần Hi chống hai tay lên n.g.ự.c hắn, sau khi hôn xong, còn nhìn xuống Lục Thời Nghiễn từ trên cao.

Lục Thời Nghiễn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vẻ mặt vui mừng, cảnh tượng rất đẹp mắt

Thấy vậy trong lòng nàng ngứa ngáy, hạnh phúc cũng tăng lên gấp bội.

Vì vậy, nàng lại gần, hôn lên mặt hắn, sau đó nhìn chằm chằm hắn, chờ xem phản ứng của hắn.

Lục Thời Nghiễn lần này không kinh ngạc nữa, nhưng niềm vui sướng và tình yêu trong đáy mắt quá rõ ràng.

Hắn nhìn nàng, chớp chớp mắt: "Còn muốn hôn nữa không?"

Trần Hi nhướng mày, đùa giỡn nàng?

Nàng có phải người ngại ngùng, xấu hổ không?

Không!

Vì thế, nàng lại nhào tới hôn một cái.

Lần này không có hôn mặt, mà là hôn lên môi hắn.

Lục Thời Nghiễn cười đến cực kỳ vui vẻ.

Trần Hi cũng nhướng mày ý bảo, nàng mới không sợ.

Lục Thời Nghiễn không nhịn được chạm vào mặt nàng, sao lại đáng yêu như vậy.

Tâm tình quá tốt khiến cho Lục Thời Nghiễn cười đến mức lồng n.g.ự.c chấn động.

Trần Hi đang chống hai tay ở trên n.g.ự.c hắn, theo nụ cười của hắn mà run rẩy.

Một hồi lâu, Trần Hi mới đẩy hắn một cái: "Đừng cười."

Lục Thời Nghiễn biết nghe lời, lập tức thu lại nụ cười: "Ừ, nghe lời nương tử, không cười nữa."

Dứt lời hắn dang cánh tay ra, ý bảo Trần Hi nằm trong lòng hắn - - nằm như vậy cũng mệt lắm.

Trần Hi liền gối lên vai hắn, nằm xuống.

"Chàng muốn nói chuyện gì?" Trần Hi cầm một lọn tóc đen của Lục Thời Nghiễn, nghịch trong tay.

Loading...