Không, còn vui hơn cả ăn yến tiệc cung đình.
Trần Hi uống thêm vài ngụm cháo, ăn vài miếng rau, giải tỏa được cơn thèm, mới dừng lại, ngẩng đầu nói với Lục Thời Nghiễn: "Ta cũng không phải người quen được nuông chiều, sau này muộn thế này, đừng làm cơm nữa, thật phiền toái."
Đi cả ngày đường, tuy rằng vẫn luôn ngồi trong xe, nhưng mệt mỏi vì di chuyển cũng không phải chuyện đơn giản, nàng thỉnh thoảng còn tựa vào lòng Lục Thời Nghiễn ngủ, cũng không thấy dễ chịu chút nào, Lục Thời Nghiễn suốt dọc đường không nghỉ ngơi, làm sao không mệt, hắn cũng đâu phải người sắt.
Chớ nói chi là, hắn vốn là một thư sinh yếu ớt!
Thân thể dù đã khỏe mạnh, cũng không thể gọi là cường tráng.
Lục Thời Nghiễn lại nói: "Không phiền chút nào."
Trần Hi ra hiệu cho hắn cùng ăn, nghe vậy lại ngước mắt nhìn hắn: "Sao không phiền, giờ đã khuya thế này? Người khác đã ngủ một giấc rồi, chàng còn chưa nghỉ ngơi được chút nào mà."
Lục Thời Nghiễn cầm cháo chậm rãi ăn, cười nói: "Người khác là người khác, ta là ta, ta không thấy phiền."
Trần Hi biết hắn lo mình ăn không ngon sẽ khó chịu, nhưng thật sự không cần thiết, nàng thật không quá kén chọn.
Thời gian đặc biệt thì đối xử đặc biệt, đâu phải ngày nào cũng như vậy, đây chỉ là tình huống đặc biệt thôi.
Nhưng không đợi nàng mở miệng, Lục Thời Nghiễn lại nói: "Vội vàng đưa nàng cùng ta vào kinh dự thi, mệt mỏi không nói, nếu đến bữa cơm cũng không làm nàng thấy thoải mái, lòng ta như bị d.a.o cắt."
Trần Hi đặt đũa xuống: "Ta thật sự không quan tâm mấy chuyện này."
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng thần sắc vô cùng nghiêm túc: "Ta quan tâm."
Trần Hi không nói gì nữa.
hưng trong n.g.ự.c nàng nóng bừng, cả khóe mắt cũng thấy nóng.
"Ừ." Một lúc sau, nàng mới chậm rãi đáp.
Lục Thời Nghiễn: "Mau ăn đi, ăn xong thì mau ngủ đi, hôm nay đã mệt cả ngày rồi.
Chờ Trần Hi ăn cơm xong, Lục Thời Nghiễn bưng bát đũa ra ngoài.
Nhìn bóng lưng không biết từ lúc nào đã trở nên cao lớn, đáng tin cậy của hắn, Trần Hi trong lòng vừa ấm áp vừa vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-535.html.]
Một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả thành lời từ trái tim lan tỏa khắp cơ thể nàng.
Được người chồng như vậy, còn mong gì hơn nữa?
Dù nghe có vẻ hơi ngây thơ trong tình yêu, nhưng lúc này, cảm giác ấy thật chân thật.
Nàng nằm thẳng trên giường, nhìn lên trần nhà cũ kỹ của khách điếm, miệng không ngừng nở nụ cười.
Có thể là ông trời cảm thấy để cho nàng xuyên vào một nhân vật phụ, lại ở thời đại cách đây vài nghìn năm là quá thiệt thòi, nên đã bù đắp cho nàng.
Càng nghĩ càng cảm thấy chính là như thế.
Đêm đã khuya, Lục Thời Nghiễn mang bát đũa trả lại rồi trở về phòng, không nấn ná lâu.
Đẩy cửa đi vào liền thấy Trần Hi đang nằm trên giường nhìn chằm chằm nóc nhà ngẩn người cười ngây ngô.
Hắn đóng cửa, sau đó cười một tiếng: "Không phải mệt lắm sao? Sao không ngủ, đang nhìn gì vậy?"
Trần Hi nghe được nhưng không đáp lại hắn, chỉ lẳng lặng tiếp tục nhìn chằm chằm nóc nhà.
Khách điếm này thật sự rất cũ kỹ, Trần Hi nghĩ thầm.
Lục Thời Nghiễn cởi áo khoác, ngồi xuống bên giường, thấy nàng vẫn không nói lời nào, cũng không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn nóc nhà, hắn còn tưởng rằng nàng không thoải mái chỗ nào, sau khi ngồi xuống định sờ trán nàng.
Nhưng mà mới vừa xoay nửa người, người lẳng lặng ngẩn người trên giường kia đột nhiên xoay người, ôm chặt lấy thắt lưng của hắn.
Động tác nhanh nhẹn, lực cũng không nhỏ, trong cái bất ngờ còn mang theo tình cảm nồng nàn.
Lục Thời Nghiễn đột nhiên sửng sốt vì cái ôm này của nàng.
Một lát sau mới đặt bàn tay muốn sờ trán nàng lên đỉnh tóc, nhẹ nhàng xoa xoa: "Sao vậy?"
Trần Hi vẫn không nói gì, nhưng lần này lại ôm eo hắn, cọ cọ vào lòng hắn.
Vô cùng thân mật.
Lục Thời Nghiễn trực tiếp cười ra tiếng.
Lục Thời Nghiễn lại xoa nhẹ lên đỉnh đầu nàng: "Mệt cả ngày rồi, nghỉ sớm đi. Mai còn phải lên đường, nhưng chuyến hành trình đã qua được hơn nửa. Khi tới kinh thành, nàng có thể nghỉ ngơi thoải mái, còn phải chịu khổ thêm vài ngày nữa thôi."