Nàng liền mấy ngày , Trần thể phát giác , chớ chi là sáng sớm hôm nay nàng vẫn mặt hai ông bà như , tuy rằng , nhưng ông bà cũng đoán .
Nếu giấu diếm việc với khác thì còn thể, nhưng nhà giấu .
Mà nàng vốn cũng ý định giấu diếm.
"Vâng." Nàng gật đầu: "Nhà còn ai, đang bệnh, lát nữa con sẽ mang ít đồ ăn cho ."
Nói xong, nàng : "Mẹ, với cha, việc chỉ nhà thôi, đừng cho ai khác."
Mẹ Trần vốn cũng ý định , vẻ mặt bà trầm ngâm gật đầu.
Một hồi lâu mới thử hỏi: "Tiểu Hi, con.. luyến tiếc tiểu tử Lục gia ?"
Trần Hi đang ăn miếng bánh nướng thứ hai, sặc một chút, khỏi ho khan.
"Khụ khụ..." Nàng cuống quít xua tay: "Không chuyện đó ạ, cũng đừng nghĩ lung tung."
Mẹ Trần mang vẻ mặt thôi nàng.
Trần Hi ăn bánh nướng, nháy mắt với Trần, ý bảo Trần chuyện gì cứ .
"Vậy ngày nào con cũng sớm về trễ thăm tiểu tử nhà họ Lục như gì?" Mẹ Trần nghi ngờ trong lòng.
Cửa hôn sự , là do bà và chồng quyết định từ hôn, khuyên bảo khuê nữ gật đầu, nếu khuê nữ thật sự luyến tiếc Lục gia tiểu tử, chẳng là...
bọn họ cũng đúng thật là vì cho khuê nữ.
Đối với bệnh tình của tiểu tử Lục gia, Lâm đại phu trong thành rằng tổn thương gốc rễ, tuổi thọ hao tổn, cho dù chống đỡ qua một năm , cũng sống bao lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-53.html.]
Bọn họ nỡ để khuê nữ tuổi còn trẻ thủ tiết như .
"Mẹ." Trần Hi nghiêm túc :" Con luyến tiếc gì cả, con chỉ sợ chết."
Nói xong cảm thấy lời của cũng nghĩa khác, dễ dàng hiểu lầm, cho nên lập tức giải thích: "Chúng chỉ từ hôn với nhà , cũng chết, hơn nữa như bây giờ, nếu chết, cuộc sống của nhà chúng ở trong thôn càng dễ chịu, sống sót, dần dần chuyện phai nhạt, trong thôn cũng sẽ ai nhắc đến nữa."
Chủ yếu là như thì trong lòng cha Trần sẽ gánh nặng, gặp gỡ hàng xóm cũng thể ngẩng cao đầu.
Thật nàng cũng vì , mà là vì cha Trần.
Bọn họ giống nàng.
Nàng thoáng , cho dù Lục Thời Nghiễn hiện tại bệnh chết, tâm trạng nàng cũng sẽ ảnh hưởng quá lớn, cái c.h.ế.t của Lục Thời Nghiễn liên quan gì đến nàng, qua đời vì bệnh, cũng do nàng hại, cần tự gánh vác. cha Trần bọn họ cũng phóng khoáng như .
Còn nữa, Lục Thời Nghiễn quả thật đáng thương, tài tử đoản mệnh vận mệnh trêu đùa, nàng nhớ tới vận mệnh xui xẻo của hai , sinh lòng trắc ẩn.
Ngoài , còn ý gì khác.
Nghe khuê nữ như , trong lòng Trần lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Không luyến tiếc là , nếu , bà và cha nàng lo lắng thêm..
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Trần cảm thấy khuê nữ thông minh, lo toan việc chu thỏa đáng, so với bà và cha nàng thì giỏi hơn nhiều, bà nhịn vui vẻ lên.
Tiểu Hi nhà bà , thông minh tài giỏi, nhất định thể sống những ngày !
"Vậy... lát nữa cũng qua đó với con?" Mẹ Trần đặt phôi bánh mới lên nồi, hỏi.
"Ừm." Trần Hi nhỏ giọng : "Trước khi khỏe, con sẽ thường xuyên xem, , việc đó chúng , và cha nên nhúng tay, cũng cần quan tâm, lúc con giải quyết thì con sẽ với ."
Lúc Trần mới yên tâm: "Vậy ."
Canh vịt hầm củ cải, hầm suốt một canh giờ, tỏa hương thơm ngào ngạt, thịt mềm nhừ, củ cải ngấm đủ nước canh, cắn một miếng còn ngon hơn thịt.