mấy câu cuối của Trần Diệu, trong phòng khách cạnh phòng bếp đều rõ ràng.
Minh Nguyệt đặc biệt áy náy, mặt cũng sắp chôn trong bát.
trốn tránh biện pháp, nàng đỏ mặt về phía đông gia nhận sai: "Đông gia, thật xin , đều là của , nên bừa với Diệu ca..."
Nàng cũng nghĩ tới Diệu ca sẽ bất ngờ hỏi những chuyện mặt , còn trong bữa ăn.
Thật quá ngượng ngùng.
Nàng suy nghĩ một chút, quả thật cũng là vấn đề của nàng , Diệu ca vốn là tâm tính trẻ con, luôn thẳng thắn, khi với , nàng dự đoán và tránh tình huống xảy mới đúng.
May mắn hôm nay hỏi ở nhà, ngoài, nếu Diệu ca đột nhiên hỏi khác, đến khi đó truyền ngoài, danh tiếng của Diệu ca sẽ , đến lúc đó đông gia và cha Trần cũng sẽ vui.
Nghĩ tới đây, Minh Nguyệt áy náy, cảm thấy sợ hãi.
"Không việc gì." Ca ca Lục Thời Nghiễn mang , gì thêm, Trần Hi nhanh chóng bình tĩnh , Minh Nguyệt đang áy náy gần như , mỉm : "Không của ngươi, chuyện cũng lớn, chỉ là khi chuyện với ca ca thì cố gắng rõ ràng."
Nói cho ca ca về tình thú vợ chồng gì đó thì thể nhưng rõ ràng, miễn cho ca ca hỏi khác đúng lúc, khiến khó xử.
Trần Diệu dù tuổi lớn, nhưng tâm trí vẫn như trẻ con, nhưng những gì cần vẫn , nhớ , ít nhiều cũng giúp trưởng thành hơn, thích nghi hơn với cuộc sống đổi ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-526.html.]
Lúc nàng cũng chuyện với cha Trần, thể vì vấn đề tâm trí của Trần Diệu mà vẫn coi ca ca là vấn đề, như cũng thật sự với ca ca.
Nàng thật sự cảm thấy Minh Nguyệt những chuyện với ca ca thì cái gì sai.
Minh Nguyệt đoán chừng chính nàng cũng ngờ như .
Minh Nguyệt áy náy, nhất là đông gia ôn hòa khoan hậu như , một chút cũng ý trách nàng , cho nàng càng thêm áy náy.
"Đừng nghĩ nhiều như ." Nhìn ý nghĩ của Minh Nguyệt, Trần Hi : "Mau ăn cơm , lát nữa nguội ."
Minh Nguyệt một bên áy náy một bên cảm động, quả thực cũng sắp lên, đời nàng rốt cuộc tích bao nhiêu đức thì đời thể gặp đông gia như chứ,hu hu hu nàng cả đời , cả đời , cả đời nữa đều báo đáp đông gia cho thật .
Cha Trần cũng trấn an Minh Nguyệt vài câu, Minh Nguyệt vốn theo Trần Hi mấy năm nay đều học nhiều, cũng để tâm chuyện vụn vặt, hơn nữa Trần gia đều khoan hậu minh lý, nhanh nàng liền điều chỉnh tâm trạng, trong phòng khách cũng khôi phục bầu khí vui vẻ hài hòa lúc .
với những tiếng bước chân dồn dập, khí chút ngượng ngùng.
"Muội , !" Trần Diệu từ xa hét lên: "Muội phu thật ngốc, rõ ràng là rượu gạo, cứ khăng khăng là rượu trái cây, rượu trái cây, chúng tìm lâu trong kho, chỉ tìm hai hũ rượu gạo, phu còn là nhớ nhầm..."
Vừa chạy hô, khi phòng khách, Trần Diệu còn mang vẻ mặt lo lắng Trần Hi: "Muội sắp cùng phu kinh, phu ngốc như , bây giờ, ở kinh thành cũng từng bao giờ mà."
Nỗi lo của Trần Diệu là thật sự lo lắng, từ lông mày, ánh mắt đến biểu cảm mặt, mỗi chỗ đều rõ nỗi lo lắng sâu sắc cho cuộc sống tương lai của ở kinh thành.
Trên đường ôm rượu gạo từ kho trở về, liền sầu chết.
Muội phu ngốc như , nếu chẳng may tới kinh thành, sống hài lòng thì ?