:
Sao bây giờ lại tốt rồi?
Trần Diệu vốn là tư duy và tâm trí của trẻ con, hơn nữa, hắn ta cũng căn bản không biết cái gì về tình yêu nam nữ, lại càng nghĩ mãi mà không rõ.
Nhưng hắn ta rất khổ não.
Bởi vì điều này không phù hợp với nhận thức của hắn ta, hắn ta lo lắng không biết có phải muội muội bị lừa không.
Hắn ta còn lén lút nói chuyện với bạn thân của mình - Minh Nguyệt, kể cho Minh Nguyệt nghe về lo lắng và khó hiểu của mình.
Minh Nguyệt tuổi tác tuy rằng không lớn, nhưng mấy năm nay vẫn đi theo bên người đông gia, thấy quá nhiều người quá nhiều chuyện, tâm trí đã sớm thành thục không nói, còn có vẻ lõi đời trước tuổi, nói là lão luyện cũng không tính là quá phận.
Nhưng vấn đề của Trần Diệu, Minh Nguyệt thật sự không biết giải thích thế nào với hắn ta cả.
Cũng không thể nói với Trần Diệu rằng đây là tình thú giữa vợ chồng nhỏ chứ?
Nhưng không giải thích thì Trần Diệu sẽ càng suy nghĩ lung tung, đặc biệt là muội muội mà hắn ta quan tâm nhất, Minh Nguyệt lo rằng Trần Diệu sẽ làm điều gì đó để bảo vệ muội muội, nhỡ đâu lại đánh Lục Thời Nghiễn thì hiểu lầm sẽ lớn, nên nàng chọn những lời dễ hiểu nhất để giải thích cho Trần Diệu.
Trọng điểm báo cho hắn ta biết rằng đông gia sẽ không bị lừa, Lục ca nhi cũng thật sự quan tâm đông gia, hơn nữa đông gia thông minh, tài giỏi lại xinh đẹp, từ trước đến giờ đã bị ai lừa đâu?
Lời này nói xong, Minh Nguyệt đã tự mình xấu hổ trước - - hôm qua đông gia không phải mới biết Lục ca nhi lừa dối nàng chuyện hắn là Sơn Cư đạo nhân sao.
Nhưng nghĩ lại, cái này không giống nhau, cái này không gọi là lừa gạt, chỉ là thiện ý giấu diếm.
Ước nguyện ban đầu của Lục ca nhi cũng không phải là muốn lừa gạt thương tổn đông gia, chỉ là tình thế bức bách.
Trần Diệu nghe được cái hiểu cái không, nhưng ý muội muội không bị lừa thì hắn ta nghe rất rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-524.html.]
Lại ngẫm lại biểu hiện của muội phu, hắn ta nhận ra quả thật mình lo lắng nhiều, còn về tình thú vợ chồng nhỏ, hắn ta hoàn toàn không hiểu, nhưng Minh Nguyệt cũng nói đó không phải chuyện gì to tát, nàng ấy không lo lắng thì hắn ta cũng không cần căng thẳng.
Trên thế giới này, người Trần Diệu tín nhiệm nhất chính là muội muội, tiếp theo là Minh Nguyệt.
Có sự bảo đảm của Minh Nguyệt, Trần Diệu thật sự không còn lo lắng, nhưng buổi tối khi cả nhà cùng ăn cơm, hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào muội muội và muội phu để quan sát - hắn ta muốn hiểu rõ tình thú vợ chồng nhỏ là như thế nào, để sau này nếu muội phu bắt nạt muội muội, hắn ta có thể nhận ra ngay.
Lục Thời Nghiễn đang đắm chìm trong niềm vui và phấn khởi khi được thưởng thức bánh bao nhân cua mà Trần Hi tự tay làm, vừa ăn xong một cái, chuẩn bị gắp cái thứ hai, liền nhận ra đại cữu ca đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lục Thời Nghiễn thoáng nghi hoặchắn nghĩ đại cữu ca chê phần của mình không đủ ăn, muốn ăn thêm vài cái, liền đau lòng gắp một cái từ đĩa của mình đưa cho hắn.
Gắp xong, hắn tiếp tục ăn của mình, nhưng vừa cắn một miếng, khóe mắt thấy đại cữu ca không ăn bánh bao gạch cua mà hắn gắp cho, vẫn nhìn chằm chằm vào mình.
Lục Thời Nghiễn lại càng cảm thấy kỳ quái.
Hắn còn nhận ra, đại cữu ca không ăn cơm, cứ nhìn hắn và Trần Hi qua lại.
Nhìn đến mức hắn cảm thấy lạnh sống lưng.
Bánh bao gạch cua nóng hổi thơm ngào ngạt cũng không thơm nữa.
Hắn đặt đũa xuống, nhìn đại cữu ca, rồi nhìn Trần Hi.
Trần Hi lúc này cũng phát hiện Trần Diệu vẫn không động đũa, chỉ nhìn chằm chằm nàng và Lục Thời Nghiễn.
Nàng cũng nhìn Lục Thời Nghiễn một cái, trong mắt hai người đều có sự khó hiểu.
Cuối cùng là Trần Hi mở miệng.
"Ca, sao ca không ăn cơm? Hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị à?" Trần Hi hỏi.
Trần Diệu nghiêm mặt, rất nghiêm túc lắc đầu: "Không, tất cả đều thích."