Lục Thời Nghiễn càng đau lòng.
Nhưng Trần Hi nói như vậy, lại đột nhiên khiến Lục Thời Nghiễn an tâm hơn.
Thay vì lo lắng về những điều chưa xảy ra, hãy trân trọng hiện tại.
Hắn tiến đến, hôn lên má nàng, làm Trần Hi cười: "Hỏi nàng ngã ở đâu, nàng lại hôn tới hôn lui, lại giả vờ yếu đuối để ta đau lòng sao?"
Một câu nói, Lục Thời Nghiễn cũng bật cười.
Hắn cười đến cong mắt lên: "Ta nói không có, nàng tin không?"
Trần Hi chọc chọc n.g.ự.c hắn: "Không ngã xuống chỗ nào thì mau đứng lên, chẳng lẽ muốn ta bế chàng sao?"
Lục Thời Nghiễn không có ý này, nhưng hắn lại đột nhiên nghĩ tới chuyện Trần Hi bế hắn trước đây.
"Không cần." Hắn lại tiến đến hôn lên má nàng.
Trần Hi nhanh nhẹn né tránh, nhìn hắn chằm chằm: "Tề đại phu nói phải kiềm chế, chàng đừng xằng bậy."
Lục Thời Nghiễn dùng vẻ mặt vô tội nhìn nàng, sợ hắn lại làm bậy, Trần Hi đứng dậy trước, rồi đưa tay muốn kéo hắn dậy.
Đáy mắt Lục Thời Nghiễn hiện lên nụ cười, Trần Hi đột nhiên thu tay lại.
Lục Thời Nghiễn: "...?"
Hắn ngước mắt nhìn Trần Hi với vẻ nghi ngờ.
Trần Hi nhìn chiếc vòng tay trắng ngà trên cổ tay, thần sắc hơi căng thẳng: "Suýt nữa quên mất, nếu chàng đúng là Sơn Cư đạo nhân thì chiếc vòng tay đính ước này là dùng tiền ta cho chàng để mua phải không?"
Vừa rồi nàng đã nghĩ đến chuyện này nhưng lại bị Lục Thời Nghiễn hỏi về chuyện trước đây làm lạc hướng.
Lục Thời Nghiễn: "..."
Trần Hi: "Còn những thứ trước đây chàng tặng ta, cũng đều dùng tiền ta cho chàng mua, nghĩa là, ta tự bỏ tiền, giúp chàng theo đuổi ta sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-523.html.]
Lục Thời Nghiễn: "..."
Mặc dù cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng sự thật hình như chính là như vậy, Lục Thời Nghiễn nhất thời không nghĩ ra lý do thoái thác thỏa đáng, chỉ có thể lẳng lặng nhìn Trần Hi đang bày ra vẻ mặt "hình như mình bị lừa rồi".
Chưa đợi Lục Thời Nghiễn nghĩ ra lời giải thích, Trần Hi đã tự thuyết phục mình - không phải trả tiền cho Lục Thời Nghiễn cũng phải nhờ thầy khác viết sách, số tiền này nàng cuối cùng cũng phải chi, huống hồ tiền cũng không dùng cho người khác.
"Trước kia coi như xong." Trần Hi khẽ hừ một tiếng nói: "Nhưng về sau tiền nhuận bút quyển sách sẽ bị tịch thu!"
Lục Thời Nghiễn còn đang nghiêm túc suy nghĩ lý do: "..."
Ngày hôm sau Trần Hi đi tìm Thập Bát Nương thương lượng chi tiết chuyện tiếp theo của hai nhà, thuận miệng nói với Thập Bát Nương Lục Thời Nghiễn chính là vị Sơn Cư đạo nhân kia, lúc ấy nàng mới biết được, Thập Bát Nương đã sớm biết.
Hơn nữa còn là Thập Bát Nương tự mình phát hiện ra, chứ không phải Lục Thời Nghiễn nói với nàng ấy.
Trần Hi bối rối tại chỗ.
Nghe Thập Bát Nương kể lại chi tiết nàng phát hiện ra, Trần Hi so sánh bản thảo và thư tín của Lục Thời Nghiễn, mới nhận ra rõ ràng.
Rõ ràng như vậy, Thập Bát Nương còn phát hiện, sao nàng lại không phát hiện?
Tự trách mình một lát, nàng lại phủ nhận ý nghĩ vừa mới dấy lên.
Nàng đã chú ý đến Lục Thời Nghiễn đủ nhiều rồi, nói đi nói lại đều là lỗi của Lục Thời Nghiễn, nếu không phải hắn dụng tâm che giấu, sao nàng có thể bị lừa lâu như vậy?
Nghĩ như vậy, Trần Hi thoải mái hơn rất nhiều, nhưng buổi tối vẫn tự mình xuống bếp làm bánh bao gạch cua mà Lục Thời Nghiễn thích ăn.
Lục Thời Nghiễn dự tiệc trở về, rất là kinh hỉ, nhưng kinh hỉ nhất chính là Trần Diệu.
Nghiêm túc mà nói cũng không tính là kinh hỉ, mà là khiếp sợ.
Trần Diệu nghĩ mãi không ra, rõ ràng ngày hôm qua muội muội rất tức giận, còn nhốt muội phu ở ngoài sân, không thèm để ý đến hắn, trời tối cũng không mở cửa cho hắn vào, thậm chí khi hắn ta ngủ rồi, muội phu vẫn còn ở ngoài sân.
Sao lúc này mới có một ngày, muội muội lại tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho muội phu?
Muội muội nhanh như vậy đã hết giận muội phu rồi sao?
Ngày hôm qua muội muội rõ ràng rất tức giận mà!