"Không ." Hắn nhẹ nhàng : "Bây giờ đang bình an vô sự mặt nàng , đừng suy nghĩ lung tung nữa, nhiều trường hợp chẳng may như , đang khỏe mạnh mặt nàng đây , chúng đều sẽ cả."
Những lời thể thuyết phục Trần Hi, rõ phận ban đầu của và kịch bản của cả thế giới .
Nàng oán hận : "Vận khí của kém , chính còn rõ ràng ? Đã mấy nguy kịch ? Còn dám xui xẻo!"
Xui xẻo đến mức suýt dán mác "thần xui xẻo", còn dám xui xẻo, thật dễ thỏa mãn.
" mỗi nàng đều đến đúng lúc cứu về ." Lục Thời Nghiễn nhẹ nhàng ôm nàng, cằm nhẹ nhàng chống lên đỉnh đầu nàng, giọng dịu dàng mà tràn đầy ý : "Hai , nàng đều kéo trở về từ quỷ môn quan, điều đó chứng tỏ, vẫn còn may mắn, đúng ?"
Những lời của Lục Thời Nghiễn khiến Trần Hi thể thêm lời nào.
Thật sự như , vẻ cũng đúng.
Mấy nguy hiểm đến tính mạng, đều thể hóa nguy thành an.
Bây giờ còn đề tên bảng vàng, đổi Càn Khôn, đổi cuộc đời.
Trần Hi mở miệng, nhưng thể lời phản bác.
Lục Thời Nghiễn vốn dĩ cũng nghĩ như , từng cảm thấy việc kéo dài bệnh tình đến nỗi thể rời giường vì thức đêm sách là một tai nạn, ngược , cảm thấy đó là may mắn của .
Là ông trời cho cơ hội.
Là may mắn khi thể tiếp cận Trần Hi và để dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời của nàng.
Cũng tăng thêm sự gắn kết giữa và Trần Hi.
Đương nhiên là hạnh phúc của .
Nghe Lục Thời Nghiễn như , Trần Hi dở dở .
Nàng nhẹ nhàng đẩy , khi nới lỏng vòng tay, nàng ngẩng đầu : "Gạt thì , tự gạt ?"
Lục Thời Nghiễn nàng chằm chằm, khuôn mặt đầy nghiêm túc: "Ta đều là sự thật, gặp nàng, là may mắn lớn nhất của ."
Trần Hi vốn định trêu ghẹo , đột nhiên thần thái nghiêm túc của cho kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-516-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Nàng ngơ ngác , mãi hồi thần.
ánh mắt càng ngày càng dịu dàng.
Gió thu mát mẻ, nhưng ngăn cản thở giữa hai ngày càng nồng đượm.
Lục Thời Nghiễn cũng lẳng lặng nàng một lúc, đó kìm lòng cúi đầu hôn nàng.
Vừa định hôn lên môi nàng thì Trần Hi giơ tay ngăn : "Vừa trật cổ ?"
Vừa quá đắm chìm, khí cũng quá nồng nàn, Lục Thời Nghiễn tạm thời quên mất cơn đau, nhưng nhắc nhở, cơn đau lập tức , kịp rên đau nhận vẻ mặt của Trần Hi đổi: "..."
Hắn giữ nguyên tư thế cử động, ngước mắt Trần Hi.
Trần Hi cũng chằm chằm .
Đêm nay trong viện thắp đèn lồng, Trần Hi định ngủ, trong phòng chỉ còn một ngọn đèn, thêm đó hai ở góc xa phòng, ánh sáng yếu, nhưng điều đó ngăn cản họ rõ ánh mắt và biểu cảm của đối phương.
Thậm chí bởi vì đêm quá nhiều an tĩnh, so với ban ngày còn thấy rõ ràng hơn một chút.
Lục Thời Nghiễn giật , lẳng lặng Trần Hi.
Trần Hi: "Vậy nên, giả vờ ngã trúng cổ để lừa , để ý đến cơ thể mà bậy, hai lựa chọn, tự chọn một cái."
Lục Thời Nghiễn: "..."
Hắn còn thể chọn ?
đây là những lựa chọn gì thế?
"Cái nào cũng ." Hắn .
Trần Hi mới tin .
Lục Thời Nghiễn chớp mắt, tiếp tục : "Vừa ... khí quá , nàng quá xinh , nhất thời kiềm chế , quên mất cổ còn đau."
Trần Hi cảm thấy thật là hoang đường.
mà con vốn chính là kết quả của cảm xúc, trạng thái tinh thần đôi khi đúng là thể quyết định trạng thái thể, chính nàng đôi khi cảm xúc đặc biệt tăng vọt, việc cũng mệt mỏi.