Hay là , chắc chắn rằng nàng sẽ tin , chuẩn sẵn sàng để đối phó với nàng — cũng thấy như mặt khác ?
Càng nghĩ Trần Hi càng cảm thấy đang lừa gạt — đang dựa việc nàng yêu , quan tâm .
Vì thế, nàng liền ở nơi đó nhúc nhích.
đợi một lúc, Lục Thời Nghiễn vẫn dậy, vẫn dựa tường. Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Lục Thời Nghiễn, mau lên , đừng giở trò nữa, thật sự sẽ giận đó."
Lục Thời Nghiễn nghiêng ở góc tường giảm đau: "...?"
Hắn đầu về phía Trần Hi để giải thích rõ ràng với nàng nhưng mới thử động một chút, cổ đau như chuột rút, chỉ thể lưng với nàng mà giải thích: "Ta , chỉ nắm vững..."
Nghe giọng vẻ run rẩy, Trần Hi nhíu mày, thật sự ngã ?
nghĩ , nào cũng tỏ thật, khiến nàng thể phân biệt , hết đến khác mắc bẫy?
Diễn xuất tinh vi đến mức xuất thần nhập hóa.
Vì thế, nàng chần chờ.
"Chàng ngã trúng ?" Nàng thuận theo lời mà hỏi.
Lục Thời Nghiễn đưa lưng về phía Trần Hi, cũng thấy biểu cảm đổi khuôn mặt nàng và sự nghi ngờ trong mắt nàng, nàng đang quan tâm , nhất thời vui mừng thôi: "Cổ, cổ chút đau, cử động , Tiểu Hi mau kéo một cái..."
Trần Hi nhíu mày.
Cổ?
Sao ngã trúng cổ?
Lúc nàng trèo tường nhiều như , cũng ngã ít nhưng cũng nào là ngã trúng cổ.
Hắn quả nhiên đang giở trò.
Còn giở trò mà để lộ sơ hở khắp nơi.
Khóe miệng Trần Hi nhếch lên, thần sắc cũng lạnh lùng: "Vậy cứ tự đó mà suy nghĩ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-514-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Lục Thời Nghiễn vui mừng chờ đợi phu nhân kéo dậy, đó hai thể thuận theo đó mà hòa giải như xưa: "?"
Sao đột nhiên tức giận?
Vừa còn quan tâm ngã xuống chỗ nào ?
"Tiểu Hi?"
Nghe thấy tiếng bước chân phía giống như đang xoay trở về phòng, Lục Thời Nghiễn lập tức lên tiếng giữ : "Tiểu Hi, nàng đừng , nhúc nhích , nàng mau... a... đến, đến đây một chút... Tiểu Hi..."
Trần Hi xoay hai bước: "????"
Sao âm thanh chút thích hợp.
Thật sự ngã ?
"Lục Thời Nghiễn?" Trần Hi nghi hoặc hai bước về phía đầu tường, gọi Lục Thời Nghiễn một tiếng.
Giọng Lục Thời Nghiễn run rẩy: "Nàng mau tới kéo một cái…"
Trần Hi chỉ do dự một khoảnh khắc, còn do dự nữa, nhanh chân bước đến — dù lừa thêm nữa nàng cũng chấp nhận, giọng quả thật đúng.
Thật Lục Thời Nghiễn sắp ngất xỉu , cũng rốt cuộc ngã như thế nào, cử động nữa.
Đến mặt, nàng mới xoa lên cánh tay của , liền cảm giác đều run rẩy, sắc mặt Trần Hi lập tức đổi, vội vàng đỡ : "Chàng chứ?"
Lục Thời Nghiễn lời, thật vất vả mới Trần Hi vịn vai tựa tường, cũng thở phào nhẹ nhõm, tiên nở nụ với Trần Hi: "Không, chuyện gì lớn, cần lo lắng."
Tuy hoài nghi, ngay từ đầu Trần Hi còn phản ứng với nhưng sự thật chứng minh, nàng vẫn quan tâm , là đủ .
Chân mày Trần Hi nhanh chóng nhíu .
Nói cũng rõ ràng, còn việc gì?
Nàng sờ sờ đầu của , sờ sờ gáy của : "Vừa ngã trúng ? Là ở đây ? Hay là ở đây?"
Lục Thời Nghiễn thật cũng ngã trúng đầu, chỉ là nhẹ nhàng va chạm một cái, cũng gì đáng ngại, cho nên lúc Trần Hi sờ, cũng phản ứng gì.
cái cổ...