Lục Thời Nghiễn nghiêm túc nói: "Thật sự không làm phiền ca ca đâu."
Trần Diệu bĩu môi: "Nhưng muội muội phải ăn tối chứ!"
Để cho muội muội đói bụng làm sao được.
Vì vậy, trong lúc Lục Thời Nghiễn còn ngẩn ngơ, Trần Diệu chạy đi gõ cửa: "Muội muội, ăn cơm đi, ăn xong rồi hẵng giận."
Trần Hi thật sự không đói bụng, không chỉ không đói, mà còn no căng.
Nàng đã nói với ca ca, bữa tối hôm nay không ăn nữa.
Nhưng Trần Diệu nào chịu đáp ứng, chỉ cho rằng muội muội là bị muội phu tức giận, nếu muội muội tức giận không muốn mở cửa, hắn ta có thể bỏ bữa tối vào rổ mà Lục Thời Nghiễn dùng để đưa thư, đưa vào sân.
Cùng với bữa tối, còn có thư tình mới của Lục Thời Nghiễn.
Chồng thư này còn dày hơn, tình ý còn thắm thiết hơn chồng trước.
Khiến Trần Hi vốn không đói không định ăn tối, đành phải vừa ăn vừa đọc xong bức thư tình.
Đọc xong, nàng không tự chủ mà ăn quá nhiều.
Sau khi ăn xong, nàng vừa tản bộ tiêu thực trong sân, vừa không nói nên lời với Lục Thời Nghiễn.
Làm gì có ai viết nhiều lời buồn nôn như vậy? Còn viết thành văn chương!
Giải Nguyên thật là giỏi!
Chờ đến khi tỉnh táo lại, Trần Hi vẫn không thể không thừa nhận, Giải Nguyên thật là lợi hại!
Nhưng như vậy không đủ để nàng bỏ qua chuyện này.
Lục Thời Nghiễn còn chưa ăn cơm tối, đứng canh ở cửa.
Trần Diệu vốn còn muốn âm dương quái khí trêu chọc muội phu, nhưng nhìn hắn một mực canh giữ ở ngoài sân, cuối cùng vẫn mềm lòng đưa cho hắn một cái đèn lồng.
Lúc trước muội phu từng tặng hắn ta một chiếc đèn lồng, hiện tại hắn ta cũng tặng hắn một chiếc, theo cách nói của muội muội thì cái này gọi là có qua có lại.
Thấy Lục ca nhi cầm đèn ở bên ngoài viết thư cho đông gia, Minh Nguyệt sợ ngây người.
Nàng ấy trước giờ không biết rằng, đông gia còn có thể nổi giận đến như vậy.
Cũng không biết, Lục ca nhi lại chiều đông gia đến thế.
Trách không được toàn bộ huyện Duy đều hâm mộ đông gia tìm được vị hôn phu tốt, Minh Nguyệt kinh ngạc xong liền bắt đầu thay đông gia vui vẻ.
Đương sự Trần Hi cũng không vui vẻ gì, nàng chỉ muốn nghiến răng.
Bởi vì thư của Lục Thời Nghiễn, càng ngày càng buồn nôn.
Có lẽ vì đọc nhiều, cũng có lẽ đã quen, Trần Hi dần dần mặt không còn đỏ nữa.
Thậm chí nhịp tim cũng bình ổn hơn không ít.
Sau khi xem xong, cũng giống như những thứ trước kia, cất hết đi -- những thứ này cần phải giấu kỹ, còn phải để ở nơi Tiểu Hắc không với tới.
Đương nhiên, cửa vẫn không mở.
Mãi cho đến canh giờ nên nghỉ ngơi, Lục Thời Nghiễn cũng không biết mình rốt cuộc viết bao nhiêu nhưng hắn vẫn không thể gõ cửa.
Trơ mắt nhìn muội phu dỗ dành muội muội suốt cả buổi, Trần Diệu cũng có chút thương hại hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-510-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
"Muội phu." Hắn ta đi tới, đẩy đẩy Lục Thời Nghiễn còn đang múa bút thành văn:" Đã trễ thế này rồi, nếu ngươi không có chỗ nghỉ thì đêm nay vào phòng ta đi, phòng ta lớn lắm."
Lục Thời Nghiễn dừng bút, kéo dây thừng vào, rồi nói với Trần Diệu: "Cảm ơn ca ca, ta không đi đâu, huynh nghỉ ngơi trước đi, ta chờ đến khi tiểu Hi hết giận."
Hắn không tin Trần Hi thật sự sẽ mặc kệ hắn.
Phần thư tình này, hắn viết cực kỳ dụng tâm, Trần Hi nhất định sẽ tha thứ cho hắn.
Nhưng ngay sau đó, đầu dây thừng trong tay hắn đột nhiên trống không.
Trọng lượng của chiếc giỏ đã biến mất.
Hắn nghi hoặc kéo nhẹ, chỉ thấy dây thừng bị kéo ra.
Đầu dây thừng vốn buộc chắc chắn vào giỏ đã bị tháo ra.
Trần Diệu nhìn thoáng qua, không đợi Lục Thời Nghiễn phản ứng, liền nhanh nhẹn nói: "Muội muội muốn đi ngủ rồi, không cho ngươi đưa đồ vào nữa, này, giỏ đã tháo rồi, đi thôi, đi thôi, muộn rồi."
Lục Thời Nghiễn mím môi, không nhúc nhích.
Trần Diệu kéo không nổi hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi thật sự không muốn đến phòng ta sao?"
Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Ca ca đi ngủ trước đi."
Trần Diệu đành phải nói: "Vậy được rồi, ta sẽ để cửa cho ngươi, nếu ngươi mệt thì tự vào."
Trần Hi nghe động tĩnh bên ngoài một lát, thấy ca ca đã đi rồi, nàng cũng đi múc nước rửa mặt.
Về phần Lục Thời Nghiễn – mồm mép trơn tru, lừa gạt nàng quen thói, ở bên ngoài đợi đi!
Nàng cũng không tin, hắn thật sự sẽ ở bên ngoài canh giữ cả một đêm.
Dù sao ca ca đã để lại cửa cho hắn, cũng không phải thật sự để cho hắn ngủ suốt đêm ở bên ngoài chịu lạnh.
Hôm qua vì nàng dễ dàng bỏ qua cho hắn, mới khiến hắn dám làm bừa như vậy, không nói một lời thật lòng với nàng.
Chờ rửa mặt xong, Trần Hi lại đi lòng vòng trong phòng, đợi tiêu hóa hết thức ăn, mới chuẩn bị đi ngủ.
Vừa mới cởi giày, chợt nghe thấy động tĩnh sột soạt bên ngoài.
Thứ gì?
Trần Hi quay đầu nhìn ra ngoài.
Ngay khi nàng tưởng là tiếng lá cây thổi, chỉ thấy Tiểu Hắc nằm bên giường đột ngột đứng lên, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài, ngay cả lỗ tai cũng dựng đứng lên.
Trần Hi nghi hoặc một lát, một lần nữa mang giày vào, ý bảo Tiểu Hắc đừng sủa, một người một chó lặng lẽ đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, tiếng động càng rõ ràng, Tiểu Hắc há miệng định kêu, nhưng bị Trần Hi nhanh tay ngăn lại.
Tiểu Hắc liền không kêu nữa, hai con mắt đen láy, ướt át, cảnh giác nhìn về một góc tường trong sân.
Trần Hi cũng nhìn chằm chằm vào đó.
Nhìn chằm chằm, hai mày nàng đột nhiên nhíu lại - - động tĩnh này sao nghe quen thuộc như vậy?
Khi nàng còn đang băn khoăn, bỗng thấy trên tường xuất hiện hai bàn tay.
Hai bàn tay đó bám chặt vào tường, Trần Hi: "?"
Ngay sau đó, một cái đầu thò lên khỏi tường.
Rồi là một chân cố gắng bám vào tường.
Nhìn Lục Thời Nghiễn chật vật trèo lên đầu tường, Trần Hi: "..."