Trần Hi đoán sẽ trả lời như .
"À." Nàng nín , vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: "Vậy sẽ đưa cái chăn cho , đắp cái chăn bông hoa khai phú quý ."
Nói xong nàng bộ dậy, vén chăn lên.
"Không, cần." Lục Thời Nghiễn đương nhiên thể nàng vén chăn cho , nếu nàng thật sự đưa chăn cho thì sẽ lý do chính đáng .
Hắn vội : "Nàng đừng vén chăn lên, đừng để bản lạnh."
Trần Hi cũng chỉ là bộ dằn mặt , liền tiếp tục nữa, chỉ : "Đã cần, mau ngủ , đó gì? Ngồi thiền ?"
Lục Thời Nghiễn nghĩ tới điều gì, đột nhiên một tiếng: "Không thiền."
Dứt lời, còn liếc nàng một cái đầy ẩn ý.
Trần Hi: "...?"
Thật sự là hết thuốc chữa .
Nàng để ý , cuốn kỹ chăn, xuống, dịch trong thêm chút nữa - giống như một con sâu bông lớn dịch trong.
Lục Thời Nghiễn nhịn một tiếng, trời ạ, nàng đáng yêu như .
Trần Hi trừng mắt : "Cười cái gì mà , mau ngủ ."
Lục Thời Nghiễn đương nhiên cũng rõ Trần Hi cố ý xụ mặt, cũng thật sự tức giận bao nhiêu, giữ cách với .
Hắn chỉ do dự một chút, liền ném chiếc chăn mới xuống cuối giường, trực tiếp nhào tới chỗ Trần Hi.
Trần Hi lập tức trừng mắt : "Đừng tới đây, mau xuống , ngủ !"
Lục Thời Nghiễn đương nhiên lời nàng, gần ôm lấy Trần Hi, cúi đầu hôn lên mặt nàng: "Nương tử thật đáng yêu."
Trần Hi giãy dụa, phát hiện, nàng cuốn như con sâu, tuy ngăn Lục Thời Nghiễn tấn công nhưng cũng tự khó .
Lục Thời Nghiễn cứ như chỉ cần vòng qua một cái, dễ dàng ôm lấy nàng, nàng động đậy cũng khó.
Chớ chi là thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Lục Thời Nghiễn, khả năng.
Nàng tự quấn thành một con cá thớt.
"Đừng ôm ." Trần Hi hai mắt gần trong gang tấc của Lục Thời Nghiễn, ý bảo : "Trở về chỗ ngủ ."
Lục Thời Nghiễn hôn lên mặt nàng một cái.
Trần Hi nhíu mày: "Chàng mau ngủ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-495-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Lục Thời Nghiễn hôn nàng một cái.
Trần Hi nhíu mày: "Chàng mau ngủ !"
Lục Thời Nghiễn ... hôn, Trần Hi nhanh chóng đầu né tránh.
cũng tác dụng gì, Lục Thời Nghiễn dễ dàng đè đầu nàng , hôn một cái.
Trần Hi ôm chặt, đầu giữ : "...?"
Hắn điên ?
"Chàng đừng ấn đầu !" Trần Hi tức giận .
Làm gì ai ấn đầu nương tử như thế chứ?
Lục Thời Nghiễn liền đổi thành một tay nâng mặt nàng - - chặn phía nàng thể đầu, nàng thể tránh .
Trần Hi: "..." Vậy khác gì so với lúc nãy?
Trong ánh mắt bất lực của Trần Hi, Lục Thời Nghiễn nâng mặt nàng lên, hôn thêm một cái.
"Hôn đủ ?" Trần Hi cắn môi một hồi lâu, cuối cùng hỏi.
Khóe miệng Lục Thời Nghiễn nhếch lên: "Chưa đủ."
Nói xong ôm đầu nàng, hôn nàng thêm một cái.
"Hôn đủ." Lục Thời Nghiễn hôn một cái, tiếp tục : "Cả đời hôn cũng đủ."
Trần Hi giống như cá thớt, thể động đậy: "..."
"Ngày mai bái kiến ân sư ?" Không còn cách nào khác, nàng chỉ đành đổi chủ đề, hướng dẫn Lục Thời Nghiễn ngủ.
"Không ." Lục Thời Nghiễn hôn nàng một cái: "Ta cần ngủ nhiều như ."
Trần Hi xù lông: "Lục Thời Nghiễn, để yên ?"
Lục Thời Nghiễn mượn đà : "Vậy nàng cho trong chăn."
Trần Hi: "Không thể nào."
Ngay từ đầu nàng đang chủ ý gì, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Lục Thời Nghiễn liền ôm mặt nàng hôn một cái.
Hôn xong, hôn một cái...
Trần Hi chịu nổi: "Dừng dừng dừng! Cho , đừng hôn nữa!"