Rốt cuộc cũng thấy được nụ cười trên mặt nàng, Lục Thời Nghiễn không hề xấu hổ khi bị vạch trần, ngược lại rất vui vẻ: "Chơi xấu, trêu chọc nương tử vui vẻ một chút, rất đáng giá."
Khóe miệng Trần Hi thu lại nụ cười: "Vui cái đầu chàng ấy!"
Nhưng mắng xong, nàng không nhịn được lại cười một tiếng.
Lục Thời Nghiễn liền biết, lần này Trần Hi thật sự hết giận rồi.
Hắn lại khuyên nhủ: "Ngày mai không phải còn phải lo liệu chuyện xưởng xe sao, đừng để gió lạnh làm khó chịu."
Trần Hi quả thật cũng không muốn làm khó gì hắn.
Nàng chỉ là muốn cho hắn nhớ thật lâu, cũng không phải thật muốn khiến hắn hứng gió lạnh đến nỗi bị bệnh.
Nhưng cứ để cho hắn vào thế này, nàng cảm thấy không có mặt mũi.
Trong lúc nàng do dự, Lục Thời Nghiễn đã tìm đúng cơ hội, đẩy cửa ra, trực tiếp lắc mình vào phòng, nhanh nhẹn đóng cửa lại.
Trần Hi: "..."
Thân thủ này, căn bản không giống một thư sinh ốm yếu, hắn quả nhiên phải dựa vào võ cử.
"Nương tử có mệt không?" Lục Thời Nghiễn tha thiết nói: "Ta đỡ nương tử đi nghỉ ngơi nhé?"
Trần Hi tùy ý hắn đỡ mình đi vào trong.
Nhưng chờ đến khi ngồi trở lại giường, Trần Hi liền mở miệng: "Nói đi."
Lục Thời Nghiễn bày ra vẻ mặt thành khẩn: "Thật sự không nhớ được."
Trần Hi nhướng mày, đang muốn nổi giận thì Lục Thời Nghiễn lại dỗ nàng, Lục Thời Nghiễn liền nhanh chóng đến vuốt lông nàng: "Lúc đầu thật sự nhịn không được ho khan, dần dần đỡ hơn một chút, gió thổi cũng sẽ không nhịn được ho khan, cụ thể khi nào thì hoàn toàn tốt, ta thật sự không nhớ rõ, hẳn là trước sau tết nguyên tiêu năm đó."
Bởi vì mùa đông năm đó, hắn vì viết sách, thức đêm mệt mỏi, bệnh nặng một hồi, dưỡng bệnh suốt một mùa đông mới khoẻ hơn một chút.
Đương nhiên lúc trước hắn cũng quả thật có giả bộ nhu nhược, chỉ là lúc ấy thân thể không phải hoàn toàn khoẻ mạnh, hắn là thật giả lẫn lộn, nghiêm túc tính ra thì cũng không tính là đang lừa gạt nàng.
Bị Lục Thời Nghiễn nhắc tới như vậy, Trần Hi liền nhớ tới tết nguyên tiêu năm đó, hắn cố ý canh giữ ở cửa hàng, tặng mình đèn cua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-490-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
"Đèn cua đó là chàng tự tay làm?" Nàng hỏi.
Lục Thời Nghiễn chớp mắt, đang nói về việc hắn giả vờ yếu đuối, sao lại nhắc đến đèn con cua, nhưng hắn vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy những cái đèn khác thì sao? Đèn tặng Minh Nguyệt và huynh trưởng của ta là từ đâu mà có?"
Lục Thời Nghiễn: "Mua."
Trần Hi: "..."
Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng chính tai nghe được hắn nói như vậy, trong lòng Trần Hi vẫn không nhịn được mà cảm thấy xúc động.
Trần Hi: "Sao không nói với ta là chàng tự tay làm?"
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng: "Sợ nàng không nhận."
Trần Hi nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lục Thời Nghiễn lại nói: "Giả bộ nhu nhược cũng không phải cố ý lừa gạt nàng mà là ta muốn tiếp xúc nhiều với nàng cho nên chỉ có thể tạo cơ hội cho mình."
Trần Hi nhướng mày khó hiểu.
Lục Thời Nghiễn: "Bất cứ người nào khác, đều có thể nói chuyện với nàng rất tự nhiên, thoải mái tới gần nàng, nhưng ta lại không có cơ hội như vậy, chỉ có thể giả bộ nhu nhược hấp dẫn sự chú ý của nàng để nàng nhìn ta nhiều hơn."
Trần Hi: "...?"
Nếu không phải xế chiều hôm nay, khi Triệu Tử Kỳ đến nhà, hắn cũng cố ý ho khan giả vờ yếu đuối, nàng suýt nữa đã tin.
"Chàng lại lừa ta!" Trần Hi giận không kiềm chế được.
Lục Thời Nghiễn sửng sốt.
Trần Hi đẩy hắn muốn đuổi hắn ra ngoài.
Lục Thời Nghiễn vừa lui về phía sau vừa giải thích: "Ta không có! Ta nói thật đấy! Ta thực sự chỉ muốn mượn chuyện này lấy cớ tiếp cận nàng, ta thật sự không có…"
Trần Hi: "Vậy còn chiều nay? Khi Triệu Tử Kỳ tới nhà nhận lỗi, chàng ho cái gì? Chúng ta đã thành hôn rồi, chàng muốn tiếp cận ta mà còn cần dùng thủ đoạn này sao?"
Dứt lời, hai tay nàng dùng sức đẩy n.g.ự.c Lục Thời Nghiễn, đẩy hắn ra khỏi phòng ngủ.
Lục Thời Nghiễn vốn không dám dùng sức, lại bị đẩy mạnh như vậy, đồng thời lui về phía sau, còn bị ngưỡng cửa vấp một cái, lảo đảo liền ngã ra khỏi cửa.