Sao giả vờ giỏi như !
Nàng giơ ngón tay chỉ : "Không giả bộ đáng yêu!"
Lục Thời Nghiễn nháy mắt mấy cái: "Cái gì gọi là giả vờ đáng yêu? "
Trần Hi xù lông: "Ngay bây giờ là như thế!"
Vì phòng ngừa Lục Thời Nghiễn tiếp tục lừa nàng, Trần Hi lập tức còn thêm: "Chàng tiếp tục nghĩ , nếu như hôm nay nghĩ , buổi tối cứ đến phòng ca ca ngủ !"
Dứt lời, nàng xoay rời .
Đêm hôm đó, Lục Thời Nghiễn đương nhiên vẫn nghĩ , vì bữa cơm chiều Trần Hi chút khách khí đuổi khỏi phòng nàng.
Cha Trần cảm thấy kỳ quái, nhưng từ đến nay chuyện của con gái đều do con gái tự quyết định, Lục Thời Nghiễn khác xưa, hai ông bà kinh ngạc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định can thiệp chuyện của đôi vợ chồng trẻ.
Trần Diệu vốn Thời Nghiễn ngủ cùng , còn vui vẻ, vốn định kéo Thời Nghiễn về phòng ngủ sớm nhưng Minh Nguyệt đưa về.
Vì thế, ở cái viện nhỏ của Trần Hi cũng chỉ vợ chồng tân hôn hai .
Trần Hi ở giường, chằm chằm đỉnh sổ sách, khóe miệng nhếch lên hạ xuống... Cuối cùng hừ một tiếng.
Nàng cũng tin trị , xem thật .
Ngay khi nàng đang tính toán chờ Lục Thời Nghiễn chủ động thẳng thắn, nàng sẽ đòi như thế nào, chợt thấy ngoài cửa phòng ngủ truyền đến một tiếng động quen thuộc.
"Khụ... Khụ khụ... Khụ khụ…"
Trần Hi: "...?"
Trần Hi thẳng dậy khỏi giường.
Lục Thời Nghiễn: "Khụ khụ... Nương tử, ca ca ngủ , chỗ , bên ngoài nổi gió ... Khụ khụ khụ..."
Trần Hi gì, cũng động tĩnh, chằm chằm cửa.
Lục Thời Nghiễn: "Khụ khụ khụ…"
Trần Hi nhịn mà nghiến răng, một tiếng ho khan chui trong lỗ tai, nàng đành lên liền về phía cửa, mở cửa , trừng mắt Lục Thời Nghiễn đang ở cửa, đặt tay lên môi, còn đang "khụ khụ".
Thấy cửa mở, Lục Thời Nghiễn vẻ mặt kinh hỉ: "Nương tử, ngay nàng luyến tiếc , khụ khụ khụ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-487-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Trần Hi thực sự chịu nổi nữa, nghiến răng : "Nếu tự nguyện thừa nhận, sẽ lột trần sự giả dối của !"
Lục Thời Nghiễn: "...?"
"Mỗi ho khan đều là giả đúng ?" Trần Hi gắt gao : "Động một chút là ho khan, giả bộ nhu nhược, chính là vì hấp dẫn lực chú ý của ?
Lục Thời Nghiễn: "..."
Hả?
Không chuyện hóa danh Sơn Cư đạo nhân ?
Lục Thời Nghiễn Trần Hi chất vấn liên tiếp, hỏi đến mức sững ở cửa phòng, lời nào, chỉ ngây ngốc nàng.
Thậm chí quên cả thở.
Trần Hi hỏi xong cũng gì nữa, chỉ đúng lý hợp tình trừng mắt .
Nàng vạch trần sự thật, xem còn giả vờ thế nào nữa.
Lục Thời Nghiễn nàng một lúc lâu, bởi vì hô hấp thông, lúc lấy tinh thần, hít một khí lạnh, liền sặc.
Cái sặc , nhất thời ho khan.
Trần Hi: "...?"
Lại còn giả bộ?
Nàng gì, cũng động tĩnh, chỉ lặng lẽ , mặt lộ vẻ xem kịch .
Lục Thời Nghiễn sặc khí lạnh, ho quan sát vẻ mặt Trần Hi.
Thấy nàng nhúc nhích, chỉ mang vẻ mặt xem kịch vui chằm chằm , trong lòng nhịn đột nhiên run lên một cái - - nàng giống như thật sự tức giận .
…
Việc ai , cũng tuyệt đối lộ manh mối gì, Trần Hi phát hiện ?
Ngay cả Tề đại phu cũng chẩn đoán , Trần Hi thể...
Lục Thời Nghiễn đột nhiên nhớ tới buổi chiều lúc Tề đại phu bắt mạch cho , Trần Hi mấy câu kỳ quái.
Thì là thế!
Lục Thời Nghiễn lúc mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách buổi chiều còn cảm thấy khi Trần Hi chuyện kỳ lạ, còn cả ánh mắt chút kỳ quái thì là đang ám chỉ chuyện .