Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 485: Ngoại Truyện Cuộc Sống Sau Hôn Nhân

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:40:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đang suy nghĩ, vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Thời Nghiễn đang nhìn mình chằm chằm, thấy mình nhìn về phía hắn, hắn còn cười ngọt ngào với mình.

Trần Hi: "..."

Nàng biết Tề đại phu vừa rồi là đang nói cái gì rồi!

Ông ấy đang nhắc nhở Lục Thời Nghiễn không nên quá độ chuyện phòng the!

Hắn cư nhiên còn cười?

Chân mày Trần Hi nhíu lại.

Thấy Lục Thời Nghiễn cười vừa ngoan vừa nội liễm, đáy lòng Trần Hi mơ hồ có chút d.a.o động - - hắn nghe không hiểu?

Không đời nào.

Chỉ trong nháy mắt, Trần Hi lập tức phủ nhận suy đoán này.

Hắn thông minh như một tên yêu nghiệt, cũng có thể sớm nhìn ra nàng không phải nguyên thân vậy thì làm sao có thể nghe không hiểu Tề đại phu nói rõ ràng như vậy?

Vậy mà hắn còn không biết xấu hổ cười với mình.

Cho rằng cười ngoan một chút, ngọt một chút, mị hoặc nàng thì nàng sẽ không tìm hắn tính sổ sao?

Thấy Trần Hi đứng ở cửa, vẻ mặt kỳ quái nhìn mình chằm chằm, Lục Thời Nghiễn suy nghĩ một chút, nhấc chân đi tới: "Đang suy nghĩ gì vậy, sao không vào?"

Trần Hi nhìn hắn một cái.

Lục Thời Nghiễn đã đi tới trước mặt nàng sau đó giơ tay giúp nàng vuốt tóc mai bị gió thổi loạn: "Nổi gió rồi."

Trần Hi nhìn hắn, ồ một tiếng, sau đó nói: "Biết nổi gió rồi, chàng còn ra ngoài làm gì, gió thổi một cái không phải ho sao?"

Lục Thời Nghiễn rũ mắt cười khẽ.

Nụ cười này, như tiên giáng trần, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, Trần Hi cũng bị Lục Thời Nghiễn làm cho ngẩn ngơ.

"Không phải Tề đại phu nói thân thể ta không sao rồi sao." Lục Thời Nghiễn nói: "Ho khan cũng chỉ là do bị gió thổi, cổ họng khô, không sao cả."

Hắn không nói cái này còn tốt, hắn không nhắc đến chuyện này thì Trần Hi còn có thể nể sắc đẹp của hắn, tạm thời bỏ qua chuyện này.

Mà hắn vừa nói, đầu óc Trần Hi liền tỉnh táo: "Ý của Tề đại phu là chỉ nói cổ họng cô khô khốc thôi sao?"

Lục Thời Nghiễn hơi nhướng mắt, bốn mắt đối diện với nàng.

Không thể không nói, đôi mắt này của Lục Thời Nghiễn thật sự là quá đẹp mắt.

Trong suốt sâu thẳm, như sao trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-485-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]

Lục Thời Nghiễn mỉm cười, hai mắt cong lên.

"À." Hắn nói.

Trần Hi: "...?"

À? Hắn à cái gì mà à.

Hắn là ngỗng sao, à à à gì chứ!

Thấy khóe miệng Trần Hi nhếch lên, mắt mở to, Lục Thời Nghiễn ngẩng đầu nhìn lướt qua ngõ nhỏ, ôn nhu nói: "Đi vào trước đi, ở cửa nói thì không tốt lắm."

Trần Hi: "..."

Trần Hi trừng mắt liếc hắn một cái, nhấc chân bước vào sân.

Lục Thời Nghiễn bị trừng mắt, không nhịn được mà khẽ cười ra tiếng.

Trần Hi dừng bước, rốt cục nhịn không được, quay đầu giận mắng hắn một câu: "Chàng còn không biết xấu hổ mà cười…"

Mắc cỡ c.h.ế.t người!

Bị Tề đại phu vạch trần, nàng còn chưa kịp phản ứng, mãi sau mới hiểu ra.

Tuy rằng Tề đại phu thân là thầy thuốc, loại tình huống này đã thấy nhiều, sớm đã tập mãi thành thói quen, nhưng nàng không quen mà!

Lục Thời Nghiễn không cười nữa, sau khi đóng cửa đi về phía nàng, , nắm tay nàng, nhẹ nhàng: "Ừ, nghe nàng, ta không cười nữa."

Trần Hi không nhịn được, lườm hắn một cái: "Chàng nghe lời ta lúc nào chứ?"

Lục Thời Nghiễn nghiêm trang: "Lúc nào cũng nghe lời nàng."

Trần Hi thật sự nhịn không được, vạch trần hắn: "Ban đêm, chàng nghe ta bao giờ?"

Lúc ở trên giường, nàng cũng không ít lần cầu xin hắn, hắn có nghe theo sao?

Mở to mắt nói dối, một chút cũng không đỏ mặt, từ khi nào da mặt hắn lại dày như vậy.

Lục Thời Nghiễn lại nở nụ cười: "Cái đó không giống."

Trần Hi tức giận: "Sao lại không giống?"

Lục Thời Nghiễn tràn đầy ý cười, dùng đôi mắt dịu dàng nhìn nàng: "Đúng là không giống."

Trần Hi cắn cắn môi, hừ lạnh một tiếng, lại dùng sắc đẹp quyến rũ nàng!

Dùng mỹ nhân kế với nàng một cách điêu luyện như vậy, thực sự là tài năng bị lãng phí nếu không làm quan văn hay võ tướng!

Nhưng nàng cũng không có cách nào khống chế khóe miệng đang giương lên của mình.

Loading...