Lục Thời Nghiễn còn muốn đuổi theo.
Trần Hi trừng mắt nhìn hắn: "Vừa nãy không phải ho dữ dội sao, chạy ra ngoài làm gì? Ở nhà tự kiểm điểm đi!"
Nhìn Trần Hi nổi giận đùng đùng rời đi, Lục Thời Nghiễn nhíu mày - - àng phát hiện ra việc hắn là Sơn cư đạo nhân rồi sao?
Lục Thời Nghiễn nghiêm túc trầm tư thật lâu, từ đầu đến cuối không cảm thấy mình lộ ra sơ hở ở chỗ nào.
Chẳng lẽ Thập Bát Nương nói cho Trần Hi?
Cũng không đúng.
Thập Bát Nương đã đáp ứng hắn rằng sẽ không chủ động nói chuyện này cho Trần Hi.
Vậy còn có thể là chuyện gì?
Lục Thời Nghiễn vẫn trầm tư đến khi Tề đại phu tới cửa cũng không nghĩ ra Trần Hi rốt cuộc muốn mình nghĩ lại cái gì - - đương nhiên không phải là không thể suy ngẫm ra, mà là không biết Trần Hi muốn biết điều gì.
Hắn có loại cảm giác, Trần Hi đang lừa hắn.
Tuy rằng biết Lục Thời Nghiễn vẫn giả vờ ho khan giả vờ nhu nhược, nhưng nền tảng sức khoẻ của hắn kém, mấy trận bệnh nặng trước cũng là sự thật, bằng không nàng cũng sẽ không bị che mắt lâu như vậy, cho nên vừa ra khỏi nhà, Trần Hi liền đi đến Tế Thiện Đường mời Tề đại phu trước - - đường vào kinh xa xôi, vả lại cũng sắp bắt đầu mùa đông, phương bắc lạnh hơn một chút, vẫn nên mời đại phu xem cho kỹ là ổn thỏa nhất.
Nhưng khi Tề đại phu về đến nhà, nhìn thấy khuôn mặt vô tội của Lục Thời Nghiễn, Trần Hi biết ngay rằng hắn vẫn không có ý định thẳng thắn.
Giờ khắc này, thuộc tính bướng bỉnh của Lục Thời Nghiễn lại một lần nữa hiện rõ, khiến Trần Hi vừa buồn cười vừa không biết nói gì.
Giả bộ mờ mịt là có thể giả bộ cho qua?
Không thể nào.
Vì vậy, nàng nói với đại phu: "Ngày thường, luôn luôn thỉnh thoảng liền ho vài tiếng, chuyện này là sao? Là trong phổi không khỏe sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-484-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Tề đại phu nhìn Trần Hi, lại nhìn Lục Thời Nghiễn, vuốt chòm râu trầm tư một lát: "Phổi thì không sao, chỉ là thân thể hơi yếu một chút, nếu ho thì có phải do bị cảm lạnh không?"
Lục Thời Nghiễn bày ra vẻ mặt nhu thuận, nhìn Trần Hi một cái.
Trần Hi: "Có lúc là gió thổi, có lúc lại tự dưng ho khan."
Tề đại phu kinh ngạc ồ một tiếng, hỏi: "Ho như thế nào?"
Trần Hi đang muốn bắt chước dáng vẻ ho khan của Lục Thời Nghiễn, bị Lục Thời Nghiễn vẫn đang giả vờ vô tội cắt ngang: "Không sao cả, chỉ là sau khi bị gió lạnh, cổ họng đôi khi bị ngứa, muốn ho vài tiếng cho thông cổ."
Tề đại phu lại cầm lấy tay Lục Thời Nghiễn bắt mạch cho hắn lần nữa: "Lão phu sẽ xem cho kỹ lại."
Lục Thời Nghiễn: "..."
Trần Hi suy nghĩ một chút, vẫn là không nên nói dối đại phu, nhân tiện nói: "Cẩn thận ngẫm lại thì cũng không có thường xuyên, chỉ là hắng giọng bình thường, có thể là ta quá khẩn trương."
Tề đại phu xem mạch xong thì vuốt râu cười ha hả một tiếng nói: "Người trẻ tuổi, huyết khí sung mãn, hôm nay mùa thu khô hanh, ăn uống phải thanh đạm, hằng ngày cũng phải chú ý một chút, bình tâm tĩnh lặng là tốt nhất."
Trần Hi nghe không hiểu, chỉ ngây thơ cho rằng, Tề đại phu chính là đang đưa ra lời dặn dò bình thường: giữ tâm trạng vui vẻ, không nên quá kích động, ăn uống thanh đạm, sinh hoạt điều độ, từ lời thầy thuốc, cũng không nghe ra vấn đề lớn của Lục Thời Nghiễn, nàng liền yên tâm.
Chỉ bảo đại phu kê một số thuốc thông dụng, rồi kính cẩn tiễn người ra ngoài.
Trần Hi nghe không hiểu, nhưng Lục Thời Nghiễn lại hiểu.
Chỉ là nhìn vẻ mặt không biết gì của Trần Hi, hắn cũng không định nói toạc ra - - miễn cho nàng mượn đề tài này mà trách mắng.
Nhưng Lục Thời Nghiễn cũng không ngờ, hắn lại đánh giá thấp sự nhạy bén và thông minh của Trần Hi.
Vừa tiễn Tề đại phu lên xe ngựa rời đi, mới quay người lại, Trần Hi liền giật mình ở cửa viện.
Người trẻ tuổi, huyết khí sung mãn, mùa thu khô hanh…
Lời này sao nghe có chút ý tứ khác?