Không đợi nghi hoặc, Trần Hi thu hồi ánh mắt, một động tác mời với Triệu Tử Kỳ, bước chân ngoài.
Triệu Tử Kỳ điều gì bất thường giữa hai , vội chắp tay cáo từ Lục Thời Nghiễn: "Lục công tử thể khỏe, xin ở , Triệu mỗ xin cáo từ."
Nói xong xoay theo Trần Hi cửa.
Nhìn bóng lưng hai một một , Lục Thời Nghiễn khẽ nhíu mày.
Có gì đó .
Tuy rằng rốt cuộc chỗ nào thích hợp, nhưng xác định, Trần Hi thật sự đúng.
Tòa nhà lớn, Trần Hi ở ngoài cửa vẫy tay với Triệu Tử Kỳ, Lục Thời Nghiễn cẩn thận quan sát nàng.
Nàng trò chuyện với Triệu Tử Kỳ cũng bình thường.
Trần Hi cũng thêm gì với Triệu Tử Kỳ, tiễn cửa xong nàng liền xoay trở .
Mới bước cửa viện, thấy Lục Thời Nghiễn trong phòng khách, đang cau mày nàng chằm chằm.
Trần Hi cong khóe miệng lên, cũng trở về phòng khách, mà xem 'lễ vật' mà Triệu Tử Kỳ tặng để nhận .
Lục Thời Nghiễn đợi một lát, thấy Trần Hi thật sự ý định về phòng khách, chân mày nhíu chặt vài phần -- quả nhiên thích hợp.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, xem gì khiến nàng vui .
mỗi lời cử chỉ suy xét kỹ ba trong đầu, cũng tìm nguyên nhân.
Hắn mím môi, khi do dự một lát, giơ tay đặt lên khóe môi:
"Khụ! Khụ khụ! Khụ khụ! Khụ khụ khụ…"
Trần Hi: "...?"
Trần Hi đưa lưng về phía phòng khách tức giận trợn trắng mắt.
Lại nữa!
Hắn dùng chiêu đến nghiện đúng ?
Không ỷ nàng thích .
Lại dùng chiêu chọc ghẹo nàng, nhưng nàng như ý nguyện.
Trần Hi bộ thấy, tiếp tục xem xét hai xe lễ vật nhận .
Nhìn bóng lưng thờ ơ của Trần Hi, Lục Thời Nghiễn nhíu chặt mày.
Có chuyện gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-482-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Bên ngoài gió lớn, nàng thấy .
Nghĩ như , ho khan một tiếng.
Lần còn cố ý nâng cao âm lượng hơn.
Nghe tiếng ho khan ngừng chui lỗ tai, tay Trần Hi đang xem xét lễ vật chợt dừng - thử nàng?
Nàng cắn răng, cố kiềm chế cơn giận mắng vì ho mạnh như sợ ho đứt phổi mà tiếp tục xem xét.
Lục Thời Nghiễn: "...?"
Có chuyện gì ?
Cái cũng ?
Khóe miệng Lục Thời Nghiễn mím thành một đường thẳng.
Hay là , lễ vật bồi thường quý giá đến mức khiến nàng say mê, thấy tiếng ho của ?
Nghĩ , Lục Thời Nghiễn chần chừ nữa, nhấc chân bước khỏi phòng khách.
Nghe thấy tiếng bước chân, khóe miệng Trần Hi cong lên - - xem ai nắm ai.
Khi cách nàng một trượng, Lục Thời Nghiễn chăm chú nàng, giơ tay lên che miệng: "Khụ khụ…"
Trần Hi hề phản ứng.
Lục Thời Nghiễn: "... Khụ khụ."
Trần Hi nhắm mắt mở - điên , thăm dò nàng mà cũng nghiện ?
Không để ý đến nữa.
Trần Hi tiếp tục lật xem.
Không gì khác, những thứ mà Triệu Tử Kỳ tặng thật sự ít.
Chỉ riêng nhân sâm núi hai củ, nàng định giữ một củ cho cha Trần dùng, còn một củ mang theo khi kinh, phòng khi cần đến
Ngoài nhân sâm núi, còn tổ yến và đông trùng hạ thảo.
Một ít vải vóc, nàng cũng từng thấy qua ở huyện Duy, nghĩ đến là hàng hiếm lạ ở nơi khác mang về.
Quả thật tâm.
Lục Thời Nghiễn nữa vợ phớt lờ, cuối cùng nhịn , tiến thêm một bước, hỏi: "Nhìn thấy gì thú vị mà chú tâm thế?"
Trần Hi như việc gì ngẩng đầu : "Nhìn tơ lụa, những thứ từng thấy qua."
Lục Thời Nghiễn thoáng qua, : "Là Tương Tú."
Trần Hi gật gật đầu, một trong tứ đại danh tú, quả thật !