Lục Thời Nghiễn đợi một lát, không thấy Trần Hi nghe được tiếng ho khan của hắn thì lập tức tới kiểm tra quan tâm mình giống như thường ngày, hắn chần chờ một chút, lại ho khan hai tiếng, sau đó nhìn về phía Trần Hi.
Trần Hi: "..."
Khỏi phải nói, diễn cũng giỏi đấy chứ!
Thi khoa cử gì chứ, đi làm diễn viên đi! Nhất định có thể lấy được giải ảnh đế!
Lục Thời Nghiễn lại ho một tiếng.
Trần Hi nheo mắt một cái, sau đó cau mày nói: "Đã nói rồi mấy ngày nay gió lớn, để chàng ở nhà nghỉ ngơi thì chàng lại không nghe, cứ chạy ra ngoài hứng gió thôi? Mau vào nhà đi."
Lục Thời Nghiễn: "...?"
Hắn cảm thấy giọng điệu của Trần Hi có chút kỳ lạ, ánh mắt cũng lạ, không giống như quan tâm, mà có vẻ như nghiến răng nghiến lợi?
Cảm giác của hắn sai rồi?
Nhưng sau một khắc, hắn liền hiểu được.
Hắn không cảm nhận sai.
Trần Hi nói xong liền nhấc chân vào nhà, lúc đi qua Lục Thời Nghiễn, ý vị thâm trường liếc hắn một cái.
Trước mặt người ngoài, nàng giữ thể diện cho hắn.
Nhưng, hắn chờ đó!
Lục Thời Nghiễn: "...???"
Hắn nhìn Trần Hi đột nhiên nổi giận, rồi quay sang nhìn Triệu Tử Kỳ, chân mày rõ ràng nhíu lại, sau đó không nói lời nào, cũng bước vào nhà.
Triệu Tử Kỳ: "..."
Sao, sao lại thế này?
Lục Thời Nghiễn lòng tràn đầy hoang mang đi vào phòng, giương mắt liền thấy Trần Hi đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt nàng... càng thêm kỳ lạ.
Lục Thời Nghiễn: "...?"
Hắn chỉ chần chừ một lát, liền cười với nàng, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-477-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Trần Hi bày ra vẻ mặt không còn gì để nói.
Hắn ấy vậy mà lại còn giả vờ như không có chuyện gì, hỏi nàng có chuyện gì?
Nàng đã phát hiện ra, phát hiện hắn giả vờ yếu đuối để lừa dối nàng, như thế vẫn chưa đủ sao?
"Hừ." Trần Hi hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay mặt đi.
Lục Thời Nghiễn: "...?"
Hắn mờ mịt một lát, sau đó cụp mắt, nhẹ nhàng cười cười -- tuy rằng không biết vì sao nàng nổi giận, nhưng bộ dáng nổi giận của nàng cũng thật đáng yêu.
Khóe mắt thoáng thấy hắn còn không biết xấu hổ mà nở nụ cười, Trần Hi lại càng khó chịu.
Nàng đang tức giận mà hắn còn cười?
Nhưng không đợi nàng phát tác nữa, Triệu Tử Kỳ trong lòng tràn đầy mờ mịt đã lề mề đi theo vào phòng - - tuy rằng nhận thấy được bầu không khí không đúng, hắn ta hẳn là nên lập tức cáo từ, nhưng thật vất vả mới có được thời cơ thích hợp khi cả hai người đều ở nhà để giải thích rõ ràng mọi chuyện, cho nên hắn ta vẫn kiên trì bước vào phòng.
Tuy nhiên, vừa vào phòng, Triệu Tử Kỳ đã hối hận.
Đôi vợ chồng mới cưới này đang bực bội sao?
Sớm biết như vậy, vừa rồi hắn ta nên dứt khoát cáo từ rời đi.
Giờ phải làm sao đây?
Lúc Triệu Tử Kỳ còn đang tiến thoái lưỡng nan, Trần Hi gọi hắn ta: "Triệu đại công tử mời ngồi, gia xá đơn sơ, tiếp đãi không chu đáo, mong ngài thông cảm."
Trán Triệu Tử Kỳ ra một tầng mồ hôi mỏng, nở nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: "Đâu có đâu có, Trần lão bản khách khí rồi, có thể kết bạn với Trần lão bản và Lục công tử là vinh hạnh của Triệu mỗ."
Lời này của hắn ta cũng không phải là giả.
Trần Hi thì không cần phải nói, Lục Thời Nghiễn hiện giờ là nhân vật quan trọng của huyện Duy, cũng không phải người nào cũng có thể gặp mặt hắn.
Chỉ hắn ta biết, có biết bao nhiêu người ngay cả bưu thiếp đều đã đưa tới cửa nhưng vẫn không vào được, hắn ta trực tiếp tới cửa, còn có thể được tiếp đãi như thế này quả thật rất vinh hạnh.
"Ngươi ngồi trước đi." Trần Hi ra hiệu cho Triệu Tử Kỳ: "Ta đi pha trà."
Nói xong nàng liền xoay người ra khỏi phòng khách.
Trần Hi vừa đi, trong phòng khách liền yên tĩnh.
Lục Thời Nghiễn nhìn Triệu Tử Kỳ vẫn chưa ngồi xuống, nói: "Triệu đại công tử mời ngồi."
Triệu Tử Kỳ: "Không dám không dám, cứ gọi ta là Hồi Thâm là được."
Hồi Thâm tên tự của Triệu Tử Kỳ.