Trần Hi vẻ mặt ngưng trọng: "Việc quan trọng, liên quan đến sức khỏe của , tất nhiên nghiêm túc. Chàng… Chàng giờ quá coi trọng cơ thể , nên mới để bệnh cũ ?"
Nàng càng càng thấy, suy đoán hợp lý.
Lúc Lục Thời Nghiễn chính là quá coi trọng thể của .
Mùa đông giá rét còn mạo hiểm gió lạnh chạy tới chạy lui, lúc còn thức đêm sách, mệt đến mức bệnh nặng dậy nổi, dưỡng bệnh mãi mới khỏi.
Nghĩ đến bệnh nặng đó, thần sắc Trần Hi càng nghiêm trọng hơn, nàng hai ba bước về phía Lục Thời Nghiễn: "Chắc chắn là như , đó sức khỏe còn thức đêm sách, nếu lo lắng, giữa trời tuyết lớn trở về thôn, thể xảy chuyện !"
Nghe Trần Hi nhắc đến trận bệnh nặng đây, Lục Thời Nghiễn vốn định giải thích, lập tức im bặt.
... đó cũng chú ý đến sức khỏe, mà là vì lo lắng cho nàng, đẩy nhanh tiến độ bản thảo.
Đương nhiên, việc thể .
Chỉ thể chằm chằm ánh mắt trách cứ của nàng : "... Vậy thì mời Tề đại phu đến nhà ."
Sắc mặt Trần Hi lúc mới hơn một chút.
Lục Thời Nghiễn : ", lát nữa cùng nàng đến cửa hàng, chúng xe ngựa, gió, hôm qua chúng thành cũng xe ngựa, xa như , vẫn bình thường mà?"
Trần Hi đồng ý: "Chàng cứ ở nhà nghỉ ngơi cho , dưỡng sức ."
Lục Thời Nghiễn nở nụ : "Thân thể thật sự yếu đến , cùng với nàng cũng..."
"Không !" Trần Hi lập tức từ chối, : "Thân thể khỏe thì ở nhà điều dưỡng, việc thể bàn cãi."
Lục Thời Nghiễn: "..."
Thấy nàng thực sự ý định đổi quyết định, Lục Thời Nghiễn im lặng một lúc, thuận theo ý nàng gật đầu: "Được, lời nàng."
Đột nhiên đồng ý dễ dàng như , Trần Hi nghi hoặc .
Bị nàng chăm chú như , Lục Thời Nghiễn thành tiếng: "Sao ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-472-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Trần Hi chăm chú một lúc, xác định lừa dối , mới : "Không gì, nghĩ đến một vài chuyện."
Nói xong nàng liền xoay trở bàn ăn, tiếp tục ăn điểm tâm mà nàng còn ăn xong.
Ngồi ăn một lúc thì chợt thấy tiếng động Lục Thời Nghiễn dọn dẹp xong đống đồ còn dư khi chiếc xích đu mới, hỏi nàng: "Nếu nàng , nàng nhớ mang theo Minh Nguyệt hoặc Từ tỷ, đừng một ."
Trần Hi nhét bánh bao miệng, ậm ừ gật đầu.
Lục Thời Nghiễn nghĩ đến điều gì đó : "Hôm nay thương đội chứ?"
Trần Hi một cái: "Nói chừng." Thật hôm nay , hôm qua chạm mặt Tề Kham , ít nhất trong vòng hai ba ngày đều bận rộn.
Lục Thời Nghiễn thoáng qua nàng một cái, trầm mặc một hồi : "Hôm nay còn mời Tề đại phu tới nhà, nếu chuyện ghé thương đội cứ để ."
Trần Hi nhịn , cố gắng giữ chặt khóe miệng, một lúc lâu: "... À."
Sau khi Lục Thời Nghiễn quét sạch dây thừng và những thứ rác rưởi khác vứt , thu dọn chiếc xích đu .
Trần Hi đang ăn cháo, vặn thấy cảnh - - tấm ván còn , xích đu cũng thể dùng thứ khác.
Ngay khi nàng đang suy nghĩ xem nên gì cho thì thấy Lục Thời Nghiễn phòng đựng dụng cụ .
Trong tay cầm một cái rìu.
Trần Hi: "...?"
Trần Hi trợn tròn mắt, tò mò chằm chằm Lục Thời Nghiễn - - Ơ, định dùng tấm ván gì?
Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên tò mò của nàng, Lục Thời Nghiễn giơ rìu trong tay lên, bổ mạnh xuống.
"Rầm" một tiếng.
Tấm ván gỗ cắt đôi.
Trần Hi: "..."
Chẻ, chẻ ?
Không để gì khác ?