Trần Hi nhìn theo chỗ ngón tay anh.
Mi mắt nàng không khỏi giật giật.
Đây mà gọi là cắn hỏng sao?
Ngay cả một vết trầy cũng không có!
"Ở đây có vết cắn." Lục Thời Nghiễn nghiêm túc nói: "Không còn hoàn hảo nữa."
Trần Hi: "..."
"Vì vậy ta quyết định làm cho nàng một cái mới." Lục Thời Nghiễn ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, vẻ mặt chân thành nói: "Mới xứng với nàng hơn."
Trần Hi vốn còn tưởng rằng có thể trong lòng Lục Thời Nghiễn, nàng phải sử dụng những thứ tốt nhất, hoàn hảo nhất, vì vậy dù chỉ là một chút hư hỏng, dù không ảnh hưởng đến việc sử dụng, hắn cũng không chấp nhận.
Nhưng khi nghe câu "mới xứng với nàng hơn", Trần Hi bỗng nhiên cảm thấy lời nói của hắn có hàm ý khác.
Nhưng đối diện với khuôn mặt và ánh mắt thâm tình của hắn, Trần Hi do dự một lúc rồi nói: "Đây là vết cắn từ trước rồi, luôn luôn như vậy, không phải mới gần đây mới cắn."
Nàng đã dùng nó rất lâu rồi.
Lục Thời Nghiễn như có điều suy nghĩ gật đầu: "Ta luôn ở ngoài đọc sách, không thể đến xem nàng, nên không biết. Nhưng bây giờ ta biết rồi, tất nhiên phải thay cái mới hoàn hảo hơn cho nàng."
Trần Hi: "..."
Không thể phủ nhận, lời giải thích này rất hợp lý.
"Ồ." Nàng gật đầu: "Vậy chàng nhanh chóng bận rộn đi, lát nữa ta phải ra ngoài một chuyến."
Lục Thời Nghiễn nhướng mày: "Nàng muốn đi đâu?"
Trần Hi: "Ta muốn đến cửa hàng xem sao, hôm qua vội vã rời đi, vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa..."
Nói xong nàng lại nói: "A đúng rồi, hôm nay có gió, chàng cũng đừng ra ngoài, ta tự mình đi là được, chàng ở nhà nghỉ ngơi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-471-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Lục Thời Nghiễn đang định ném dây xích đu lên cành cây, nghe vậy liền dừng lại, quay đầu nhìn Trần Hi đang ngồi lại bàn ăn sáng: "Nàng tự đi?"
Trần Hi vừa nhét một cái bánh bao vào miệng, còn chưa kịp nhai, vừa ăn vừa gật đầu, coi như đang trả lời Lục Thời Nghiễn.
Sau đó nàng giả vờ lơ đãng nhìn Lục Thời Nghiễn - nàng vẫn cảm thấy, đã có nghi vấn thì phải làm rõ.
Sau khi làm rõ, có phát tác hay không, tính sổ hay không, đó là chuyện khác, nhưng nàng phải tỉnh táo, không thể bị lừa.
Vì vậy, nàng thấy Lục Thời Nghiễn khẽ nhíu mày.
Trần Hi: "...?"
Nàng cũng rõ ràng thấy, ánh mắt hắn thay đổi, môi cũng khẽ mím lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nàng sửng sốt một lát, sau đó không để lại dấu vết nuốt bánh bao trong miệng xuống, vẻ mặt như thường nói: "Ta hoài nghi là lúc trước thân thể của chàng vẫn chưa được chăm sóc tốt, cho nên vừa ra gió liền dễ bị khó chịu, ta cảm thấy thừa dịp này, không bằng ở nhà điều dưỡng thân thể, chờ khi khởi hành vào kinh, đường xá xa xôi, lúc đó cũng không cách nào đoán trước được sẽ phát sinh cái gì trên đường, vẫn là điều dưỡng ở nhà thì tốt hơn."
Nói xong nàng dừng một chút, lại nói: "Sau khi chàng trở về, vẫn chưa đi tới chỗ Tề đại phu đúng chứ? Chờ buổi chiều, ta sẽ mời Tề đại phu đến nhà, chẩn mạch cho chàng, kê đơn thuốc điều dưỡng tốt nhất."
Lục Thời Nghiễn không nói gì.
Hắn im lặng ném dây xích đu lên cành cây, im lặng buộc chặt xích đu, im lặng thử đi thử lại độ cao của xích đu...
Trần Hi: "...?"
Nàng lại ăn thêm một chiếc bánh bao, có lẽ vì quá ngon, hoặc cũng có lẽ vì Lục Thời Nghiễn trông thật đáng yêu, nên đôi mắt nàng không tự chủ mà ánh lên nét cười.
Hừ!
Cho chừa hắn dám lừa nàng!
Hại nàng lo lắng!
Giờ nàng phát hiện ra rồi, hắn rất có khả năng chỉ đang giả vờ.
"Nàng suy nghĩ rất chu đáo." Lục Thời Nghiễn rốt cuộc cũng điều chỉnh xong xích đu, khi ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa tuấn dật cười: "Ta tự đi Tế Thiện Đường tìm Tề đại phu khám bệnh là được."
"Không không." Trần Hi lập tức nuốt bánh bao trong miệng, đứng dậy nói: "Chàng đừng ra ngoài, gần đây đều có gió, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, ta mời Tề đại phu đến nhà là ổn thỏa nhất!"
Lục Thời Nghiễn nở nụ cười: "Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?"