"Đi , ."
"Ta cũng về nhà nấu cơm!"
"Ta cũng trở về…"
Mọi tốp năm tốp ba, trao đổi ánh mắt với , giải tán.
Trước khi tản , Trần Hi bước sân .
Vừa sân, nàng liền nhịn mà nở nụ .
Thấy nàng như , Lục Thời Nghiễn cũng : "Vui vẻ như ?"
Trần Hi gật đầu: "Bọn họ giả bộ cũng giả bộ một chút nào cả?"
Lục Thời Nghiễn thẳng thắn : "Giả vờ thì nàng ?"
Nụ của Trần Hi dừng , cũng đúng.
Lời nhỉ, chân thành chính là vũ khí tuyệt đối, đại khái là .
"Sao thông minh thế?" Trần Hi mắt sáng long lanh : "Ta nghĩ ."
Lục Thời Nghiễn: "Nàng bận chuyện với họ, nên nghĩ đến mấy thứ vô ích ."
Trần Hi nghĩ, cũng đúng, nàng chào hỏi , cũng khá hao tâm tổn trí.
"Lát nữa ăn gì?" Lục Thời Nghiễn rửa tay, lấy khăn ấm đến lau tay cho Trần Hi.
Trần Hi lau tay, : "Buổi sáng ăn muộn như , giờ còn đói..."
Dứt lời, nàng : "Chàng còn gì nữa?"
Nàng cảm thấy hiểu của đối với Lục Thời Nghiễn quá ít.
Không bằng bắt đầu từ bây giờ, xem như là một thể loại " yêu " khác.
Lục Thời Nghiễn nhận lấy khăn mà nàng dùng, cầm qua rửa sạch phơi: "Nếu đói lắm, cơm trưa chúng ăn thanh đạm một chút, sủi cảo tam tiên chay thế nào?"
Sáng sớm Minh Nguyệt đưa tới ít nấm, phối hợp với trứng gà, cà rốt, sủi cảo tam tiên chay tươi ngon miệng, ăn ngon nhất."
Ánh mắt Trần Hi nhất thời sáng lên: "Được."
"Chàng còn sủi cảo ?" Ánh mắt nàng chằm chằm, giống như phát hiện đại lục mới.
Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Biết một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-460-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Trần Hi lộ vẻ thán phục, đồng thời trong lòng thổn thức - - hiểu của nàng đối với Lục Thời Nghiễn quả nhiên là quá ít.
"Để giúp một tay." Nàng hào hứng .
Lúc Trần Hi chính là dựa món canh chua sủi cảo để giàu mà nổi danh, đương nhiên là một tay sủi cảo giỏi.
Lục Thời Nghiễn đồng ý: "Không cần, một là , lên núi xuống núi, nàng cũng mệt mỏi , trong sân nghỉ ngơi một lát, xong gọi nàng."
Trần Hi từng nghĩ đến chuyện thành , càng nghĩ đến khi thành sống cuộc sống ăn , tính cách của nàng chịu kẻ lười biếng.
nàng ngờ, Lục Thời Nghiễn chăm sóc nàng theo hướng kẻ lười biếng.
Lại còn đương nhiên như .
Cưng chiều như thế sẽ nàng hư mất.
Hơn nữa, nàng cũng tiện chờ khác cho ăn.
"Để giúp ." Nàng nghiêm túc .
Lục Thời Nghiễn đốt lửa bếp lò, đặt ấm nước ở bếp lò,chuẩn cụ, lá và điểm tâm, mới với Trần Hi: "Nàng đây uống là ."
Nói xong liền tới kéo Trần Hi.
Trần Hi đè vai xuống bàn, từ bỏ ý định ngửa đầu : "Thật sự cần giúp ?"
Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Thật sự cần, nàng cứ nghỉ ngơi là ."
Dứt lời, : "Nếu thật sự nhàm chán, lát nữa bưng hai chén cho uống."
Lục Thời Nghiễn hạ quyết tâm để nàng ăn , nàng chỉ thể gật đầu: "Vậy ."
Lục Thời Nghiễn bèn xoay bếp.
"Không kịp, gọi nhé!" Trần Hi nghiêng đầu gọi một tiếng.
Lục Thời Nghiễn đáp: "Được."
Làm sủi cảo mà thôi, còn cần nàng tay.
Không thể gọi nàng .
Huống hồ, trong thời gian nàng quả thật mệt c.h.ế.t .
Nàng thấy mệt, nhưng đau lòng.
Rửa rau, thái rau, chiên trứng gà...
Trần Hi nước nóng sôi ùng ục bếp lò nhỏ, cầm hoa quế pha xong, động tĩnh phòng bếp truyền , khóe miệng nhếch lên.
Tuy rằng thấy tình huống bên trong, nhưng mùi trứng chiên, thật ngon lành.