Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 447: Hoàn Chính Văn

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:38:56
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Thời Nghiễn cười với nàng, ra hiệu nàng không cần lo lắng.

Trần Hi cũng cười lại từ sau quạt tròn.

Khoảng cách từ Trần gia đến Lục gia cũng không tính là xa, rất nhanh, đôi tân lang tân nương đã vào nhà họ Lục dưới sự dẫn dắt của bà mối hoàn thành nghi thức bái đường.

Nhà của Lục gia cũng không xây dựng lại lớn, chỉ tu sửa trên nền cũ.

Nhỏ, nhưng dụng tâm, hoàn toàn không còn dáng vẻ trước đây.

Khắp nơi đều tràn ngập niềm vui và sự chu đáo.

Sau khi xong lễ, mọi người được mời ra ngoài dự tiệc.

Tiệc cưới là tiệc ba ngày liên tục.

Một là hai người thành thân, hai là chúc mừng Lục Thời Nghiễn đỗ đầu kỳ thi, ba là tạm biệt mọi người.

Đường lên kinh thành xa xôi, sợ rằng vào đông tuyết rơi đường không dễ đi, họ cuối tháng sẽ lên đường tiến kinh, không kịp từng người nói lời từ biệt.

Lục Thời Nghiễn bị mọi người vây quanh đi ra ngoài, trong phòng cưới chỉ còn lại Trần Hi, còn có Minh Nguyệt và Thập Bát Nương đi cùng nàng.

"Ngươi nghỉ ngơi một chút đi." Thập Bát Nương cười nói: "Họ chắc sẽ uống rất lâu, mấy ngày này ngươi đã mệt lắm rồi."

Trần Hi quả thật rất mệt mỏi.

Nàng cũng không khách khí, trực tiếp tháo mũ phượng, nằm lên giường cưới.

Minh Nguyệt lại đây bóp chân bóp cánh tay cho nàng, không bao lâu, Trần Hi liền ngủ thiếp đi.

Thập Bát Nương còn muốn giúp đỡ thu xếp nhiều việc khác, sau khi nàng ấy đắp chăn cho Trần Hi, liền nhỏ giọng dặn dò Minh Nguyệt trông coi Trần Hi, nàng ấy đi ra ngoài hỗ trợ.

Việc xong rồi, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thư giãn, Trần Hi ngủ một giấc thật sâu.

Dù cho bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng hoan hô chúc mừng, nàng cũng không hề bị đánh thức.

Giấc ngủ kéo dài đến lúc trời chạng vạng tối.

Nàng bị ánh sáng nhảy múa của đôi nến long phụng trong phòng làm thức dậy.

Nàng ngồi dậy nhìn ra ngoài: "Trời tối rồi?"

Minh Nguyệt rót chén nước cho nàng: "Đúng vậy, đông gia thật sự mệt muốn c.h.ế.t rồi."

"Ăn chút gì đi." Nói xong bưng bánh ngọt tới: "Đây đều là Hạ tỷ tỷ cố ý lấy tới."

Trần Hi quả thật cũng đói bụng, liền uống liền ba miếng nước trà.

Vừa lau tay, định hỏi Lục Thời Nghiễn thì cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài.

Lục Thời Nghiễn đã trở lại.

Còn có một đám hàng xóm đến nháo động phòng.

Trần Hi đầu tiên là đỏ mặt, nhưng nhìn thấy những người ùa vào phía sau, liền bật cười.

Mọi người cũng không có thật sự náo loạn, chỉ náo nhiệt một lúc rồi để đôi tân lang tân nương uống rượu giao bôi, nói vài lời chúc phúc, sau đó liền tản đi — không ai dám quấy rầy đêm hoa chúc của tân Giải Nguyên Lang.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Trần Hi lúc này mới nói với Lục Thời Nghiễn: "Hôm nay chàng thật sự không say."

Lục Thời Nghiễn liếc nàng một cái: "Nàng hy vọng ta uống say?"

Lời nói rất đứng đắn, nhưng ánh mắt lại rất không đứng đắn.

Trần Hi trừng mắt nhìn hắn: "Sao cũng được."

Lục Thời Nghiễn cười một tiếng, sau đó ra ngoài rửa mặt, rồi trở lại: "Bọn họ không dám ép ta, ta cũng không dám uống nhiều."

Trần Hi rửa mặt trước, trang sức cũng đã tháo xuống, mái tóc đen mượt phủ lên chiếc giường cưới màu đỏ tươi, như tơ lụa.

Lục Thời Nghiễn chần chừ, sau đó cởi áo ra, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Trần Hi: "..."

Lục Thời Nghiễn vuốt tóc nàng, một lát sau hắn nói: "Cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi."

Trần Hi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn một cái: "À."

Nàng liền dịch vào trong một chút.

Vừa ngồi vững vàng một chút, Lục Thời Nghiễn liền xốc chăn lên, leo lên giường.

Ngay sau đó, màn che giường được buông xuống, che lấp ánh nến long phụng đang cháy, chỉ còn lại ánh sáng ấm áp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-447-hoan-chinh-van.html.]

Trần Hi nắm chặt chăn, hơi thở bỗng ngưng lại.

Mặc dù thời gian gần đây hai người ở bên nhau rất ngọt ngào, nhưng đến lúc này, nàng vẫn có chút sợ hãi, lại có chút mong đợi.

Lục Thời Nghiễn nằm xuống bên cạnh nàng, hỏi: "Có phải mệt lắm rồi không?"

Toàn thân Trần Hi căng thẳng: "Không sao."

Lục Thời Nghiễn: "Tiếp theo có thể nghỉ ngơi một chút."

Trần Hi: "... Ừ."

Sau đó hai người đều không nói lời nào.

Một lát sau, Trần Hi nói: "Ngủ đi, chàng cũng mệt rồi."

Lục Thời Nghiễn: "... Ừ."

Sau đó lại là một khoảng yên tĩnh.

Nến long phượng thỉnh thoảng phát ra tiếng tách tách, trong không gian nhỏ bé của màn che giường, bầu không khí ngày càng đặc quánh.

Trần Hi trong lòng thắc mắc, thật sự chỉ như vậy mà ngủ sao?

Lục Thời Nghiễn thật sự có thể chịu đựng được?

Khi nàng muốn thử thăm dò, Lục Thời Nghiễn đột nhiên lật người, nhẹ nhàng đè lên người nàng, nghiêm túc nói: "Thực ra cũng không mệt lắm."

Trần Hi thiếu chút nữa bị bộ dạng này của hắn chọc cười, nhưng vẫn nhịn xuống, chớp chớp mắt nhìn hắn: "Ồ."

Lục Thời Nghiễn: "Chúng ta còn chưa hoàn thành nghi lễ."

Trần Hi nhịn không được, mặt mày cong cong, nở nụ cười rạng rỡ.

Lục Thời Nghiễn nhìn một cái liền hiểu ngay, nàng vừa rồi đang trêu mình, sắc mặt lập tức thay đổi, ngay sau đó, hắn lập tức kéo chăn lên, che kín hai người bên trong.

Thật lâu sau.

Lúc Trần Hi cảm thấy chân mình đau nhức không chịu nổi, Lục Thời Nghiễn mới chịu buông nàng ra.

Nàng vừa mệt, vừa thỏa mãn.

Thở dốc từng hơi nhỏ.

"Ngủ đi ngủ đi." Nàng nói: "Trong khoảng thời gian này quả thật đã rất mệt mỏi."

Giọng Lục Thời Nghiễn khàn khàn, khẽ ừ một tiếng.

Nhưng Trần Hi vừa mới tỉnh không được bao lâu, căn bản không ngủ được.

Lại là đêm tân hôn, càng tỉnh táo.

Nàng mở mắt nhìn lên màn giường, suy nghĩ bay loạn.

Qua một lúc lâu, Lục Thời Nghiễn quay đầu nhìn nàng: "Không buồn ngủ?"

Trần Hi khẽ nhíu mày: "Ta đột nhiên nghĩ đến một việc."

Lục Thời Nghiễn hứng thú hỏi: "Chuyện gì?"

Trần Hi nghiêng đầu nhìn ánh mắt của hắn, nghiêm túc nói: "Ta vừa mới nghiêm túc suy nghĩ một chút, sao ta lại cảm thấy ta là bị chàng bức hôn?"

Dạo gần đây quá nhiều việc, lại thêm sự ngỡ ngàng ban đầu, nàng chủ yếu là kinh ngạc, không có thời gian suy nghĩ kỹ.

Giờ đây cuối cùng nàng đã hoàn toàn thả lỏng, mới chậm chạp nhận ra, hôm đó Lục Thời Nghiễn cầm hôn thư từng bị hủy đến cửa, đâu phải là cầu hôn, rõ ràng là bức hôn!

Lục Thời Nghiễn nhìn nàng một lúc, nở nụ cười: "Bây giờ mới phản ứng? Muộn rồi."

Dứt lời, hắn lại đè xuống.

Trần Hi định lý luận với hắn, nhưng toàn bộ đều bị hắn nuốt trọn.

Rất nhanh ngay cả ý định tính sổ cũng tan biến..

Nến long phụng yên lặng cháy sáng.

Trong màn, động tĩnh từng đợt nối nhau.

Trăng rằm ngày mười sáu treo giữa không trung, lặng lẽ phủ lên tiểu viện nhà họ Lục niềm vui và ngọt ngào.

Gió đêm thỉnh thoảng thổi nhẹ, cuốn vài chiếc lá rơi, rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống.

Trời sắp sáng, Lục Thời Nghiễn ra ngoài múc nước.

Chờ sau khi dọn dẹp xong, hắn mới ôm Trần Hi đã mất ý thức, chìm vào giấc ngủ.

Cho dù ngủ thiếp đi, khóe miệng cũng chứa ý cười thỏa mãn.

Loading...