Lâm Lang: "..."
Hắn ta chỉ đến muộn một chút, rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì rồi?
Đang ngẩn ngơ, hai người đã đi xa.
Hắn ta chần chờ, nhìn thấy trước cửa nhà họ Trần đầy người, liền đi thẳng tới đó.
Trần Hi đi thẳng đến một bãi cỏ trống trải ở cửa thôn mới dừng lại - - nơi này sẽ không có người nghe lén.
Thấy Trần Hi dừng lại, Lục Thời Nghiễn cũng vô thức dừng lại.
Trần Hi xoay người, liền thấy Lục Thời Nghiễn đang nhìn mình không chớp mắt.
Hai mắt đỏ hoe, ánh mắt đong đầy tình cảm sâu đậm.
Tim Trần Hi đập mạnh một cái.
Đau đớn vô cùng.
Nhưng dù đau đến đâu cũng phải nhanh chóng giải quyết dứt khoát.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi lâu, Trần Hi lúc này mới hít sâu một hơi, dời tầm mắt đi trước, nhìn cây hòe lớn ở cửa thôn, nói: "Ta không thể gả cho ngươi."
Lục Thời Nghiễn đoán được lựa chọn của nàng.
Nhưng khi chính tai nghe thấy, lòng hắn vẫn không khỏi đau đớn.
Chỉ là hắn vẫn chưa muốn từ bỏ.
Hắn vẫn muốn thử thêm lần nữa.
Giống như năm xưa, khi hắn lâm bệnh nặng, nàng không dễ dàng buông tay hắn.
"Lý do là gì?" Hắn thở dốc, cố nén đau thương trong n.g.ự.c để thốt ra mấy lời này.
Nghe giọng nói buồn bực của hắn, Trần Hi càng khó chịu.
"Không có lý do." Trần Hi nói: "Chỉ là không thể, và mong ngươi đừng ép ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-438.html.]
Lục Thời Nghiễn: "Lý do này không thuyết phục được ta. Nếu nàng có thể cho ta một lý do mà ta không thể không chấp nhận, ta sẽ nguyện ý thành toàn cho nàng." Dù sao nàng nói gì hắn cũng sẽ không chấp nhận!
Nhưng nếu nàng nói, hắn sẽ thay đổi theo!
Đương nhiên, tâm tư nhỏ nhặt này hắn cũng không thể nói với Trần Hi.
Trần Hi cũng không biết nói cái gì cho phải.
Nàng rất rõ ràng, một lời giải thích chỉ cần mấy chữ là đủ rồi.
Nhưng nhìn vào mắt Lục Thời Nghiễn, nàng không nói nên lời.
"Nàng không nói." Lục Thời Nghiễn đợi một lúc lâu, nhận thấy Trần Hi dường như có chút buông lỏng, đôi mắt khẽ động, nhẹ giọng nói: "Có phải cũng không ghét ta đến như vậy không?"
Trần Hi nhắm mắt lại.
Lý do tuyệt vời nhất đã được Lục Thời Nghiễn tự tay mang đến trước mặt nàng.
Chỉ cần nàng nói, nàng không thích hắn, chuyện này sẽ kết thúc!
"Không liên quan đến điều đó." Trần Hi mở mắt, lạnh lùng nói: "Ta sẽ không gả cho ngươi."
"Không gả cho ta, vậy nàng sẽ gả cho ai?" Lục Thời Nghiễn hỏi lại: "Nhà họ Triệu? Hay nhà họ Tề?"
Không đợi Trần Hi mở miệng, Lục Thời Nghiễn lại nói: "Sở dĩ hai nhà bọn họ tới cầu hôn, là bởi vì Lâm Lang trúng cử, hắn ta có tình cảm sâu đậm với Thập Bát Nương, mà ngươi lại xem Thập Bát Nương như tỷ muội ruột thịt."
Rõ ràng cha Trần và mẹ Trần đã tìm vị hôn phu cho nàng lâu như vậy, Tề gia và Triệu gia, sớm không cầu hôn, muộn không cầu hôn, hết lần này tới lần khác sau khi kỳ thi mùa thu công bố mới cầu hôn, mục đích là gì đã rất rõ ràng.
Lần này Giải Nguyên Lang mặc dù là hắn, nhưng toàn bộ người đọc sách ở huyện Duy đều đánh giá Lâm Lang khá cao, Triệu gia và Tề gia tự nhiên cũng biết điều này.
Hơn nữa đây cũng là điều hắn đã dặn dò Lâm Lang giúp hắn lưu ý trước khi hắn đi.
Ban đầu, hắn dự định hai ngày sau mới trở về, nhưng Lâm Lang vội vàng đưa tin, báo cho hắn biết dự định của hai nhà Tề gia và Triệu gia, hắn lúc này mới nhanh chóng chạy trở về.
Một đường chạy như bay, ngay cả nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi, may mà kịp thời.
Ban đầu hắn không muốn nói những điều này cho Trần Hi, nhưng không nói, có lẽ không thuyết phục được nàng.
Đương nhiên, hắn quả thật cũng mang tư tâm, Tề Kham và Triệu Tử Lộ là người có mưu đồ khác, căn bản không xứng với Trần Hi! Hắn chính là muốn nàng thấy rõ bộ mặt thật của họ, cảnh giác với họ!
Trần Hi vừa rồi cũng nhận thấy có điều không ổn.
Cho nàng thời gian thì nàng cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng Lục Thời Nghiễn hiện tại đã trực tiếp nói ra, nàng cũng không phản ứng quá mạnh.