Nhưng nàng vẫn đánh giá cao sự nhẫn nại của mình, còn chưa tới nửa tháng, nàng đã nhịn không được.
Ngày mười sáu tháng mười, Trần Hi nhất định phải đến cửa hàng.
Cha Trần và mẹ Trần khuyên, Minh Nguyệt cũng khuyên, ngay cả Thập Bát Nương cũng cố ý chạy tới khuyên nàng không nên gấp gáp, khôi phục thân thể quan trọng hơn.
Nàng nhấn mạnh mình đã tốt hơn nhiều, không cần nghỉ nữa nhưng không ai đồng ý.
Nàng sốt ruột đến mức thiếu chút nữa khóc ngay tại chỗ.
Cuối cùng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đáp ứng nàng.
Nhưng có một điều kiện, nàng không thể để mình mệt mỏi, chỉ ngồi ở cửa hàng.
Trần Hi đáp ứng.
Sau khi tới Trần Ký, Trần Hi trở thành đối tượng quan tâm chính.
Tất cả nhân viên của Trần Ký đều nhìn nàng chằm chằm.
Chỉ cần nàng vừa động, lập tức có người tới hỏi nàng làm sao muốn cái gì, bảo nàng không nên lộn xộn.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Trần Hi cũng chỉ có thể ngồi yên một chỗ, vốn dĩ ban đầu ngồi còn rất vui vẻ, dù sao có thể nhìn cửa hàng một chút, còn có thể chào hỏi cùng các thực khách.
Nhưng dần dần, Trần Hi lại chịu không nổi.
Họ đối xử với nàng như với một kẻ tàn phế, nàng thà ở nhà còn hơn, ít nhất ở nhà nàng có thể chống gậy đi lại đôi chút.
Cuối cùng, nàng cũng không thể đợi đến chạng vạng, dưới ánh mắt quan tâm quá mức của mọi người, nàng đành phải trở về nhà sớm.
Khi bước vào sân, nhìn thấy Tiểu Hắc, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong cửa hàng, nàng cảm thấy mất tự nhiên muốn chết.
Nhìn thấy nàng trở về, Tiểu Hắc cũng vui vẻ, ngậm bóng chạy lại muốn nàng chơi với mình.
Mới chơi được một lát, ca ca đã trở lại.
"Muội muội, Thời Nghiễn đệ đệ tới thăm muội!" Vừa vào sân, Trần Diệu liền hân hoan kêu lên.
Thời Nghiễn đệ đệ đã cứu muội muội, hắn ta hiện tại phải đối tốt với Thời Nghiễn đệ đệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-428.html.]
Vì vậy, Lục Thời Nghiễn đến cửa hàng không tìm được Trần Hi, Trần Diệu liền chủ động đề nghị dẫn hắn tới nhà thăm muội muội.
- cho dù Lục Thời Nghiễn tuyên bố với bên ngoài là đã lâu không thấy Tiểu Hắc hắn nuôi, cho nên hắn đến xem Tiểu Hắc có thích ứng hay có nghe lời hay không.
Nhìn thấy Lục Thời Nghiễn, Trần Hi sửng sốt một chút.
Lúc này mới chưa tới hai tháng không gặp, Lục Thời Nghiễn gầy đi nhiều như vậy.
Những lời quan tâm sắp thốt ra nhưng nàng lại nuốt xuống.
Hắn đã sớm phân rõ quan hệ của hai người, nàng không nên làm phiền nữa.
Lục Thời Nghiễn vốn rất vui vẻ, hắn đã do dự rất lâu mới quyết định đến thăm nàng.
Thấy Trần Hi mặt mày xa cách nhìn mình, Lục Thời Nghiễn đã sớm chuẩn bị tâm lý cũng không cảm thấy gì, ngược lại vì thấy nàng sắc mặt hồng hào mà trong lòng hắn tự an ủi.
"Sao ngươi lại đến đây?"
Hai người lẳng lặng nhìn nhau thật lâu, vẫn là Trần Hi mở miệng trước.
Lục Thời Nghiễn: "Ta đến xem Tiểu Hắc có gây phiền phức cho các ngươi không."
Tiểu Hắc nghe thấy tên mình, ném bóng, chạy về phía Lục Thời Nghiễn.
Trần Hi nhìn Tiểu Hắc một cái, lúc này mới nhìn Lục Thời Nghiễn: "Không có, Tiểu Hắc rất ngoan, cũng rất thông minh, còn giúp trông nhà, rất lợi hại."
Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Dứt lời, lại im lặng một hồi, Lục Thời Nghiễn sờ đầu Tiểu Hắc một hồi, hỏi Trần Hi: "Nàng hồi phục thế nào rồi?"
Trần Hi chỉ coi như hắn lễ phép hỏi thăm, gật đầu: "Khôi phục rất tốt, đại phu nói, nửa tháng nữa là có thể đi lại, cảm ơn ngươi đã quan tâm."
Tay Lục Thời Nghiễn sờ đầu Tiểu Hắc dừng lại.
Nhưng rất nhanh, hắn cười và gật đầu: "Vậy thì tốt."
Hai người lại không ai nói chuyện.
Nhưng Trần Hi cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với Lục Thời Nghiễn, muốn hỏi hắn, chỉ là nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Người ta đã nói rõ ràng như vậy, nếu nàng cứ gặng hỏi người ta có ý gì thì thật không biết điều.
"Khỏi rồi cũng đừng quá lao lực." Lục Thời Nghiễn lại nói: "Vết thương dù đã lành nhưng cũng không giống như chưa từng bị thương, vẫn cần chú ý một thời gian."