Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 427

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:37:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu không, lời đồn bị thổi phồng lên, nàng e rằng sẽ không muốn gặp hắn nữa.

Hắn lui về phía sau một bước, làm lễ: "Phiền nàng chăm sóc Tiểu Hắc, ta xin cáo từ."

Khách khí lại lễ phép, cũng rất xa cách.

Trần Hi lập tức không vui: "Không tiễn."

Chờ Lục Thời Nghiễn đi rồi, Trần Hi cũng không đọc nổi nữa, trực tiếp ném sách sang một bên.

Tiểu Hắc nhìn thoáng qua, cho rằng Trần Hi muốn chơi với nó, liền hớn hở chạy tới, ngậm quyển sách đặt vào tay Trần Hi.

Trần Hi: "..."

Trần Hi trở tay ném quyển sổ.

Hai mắt đậu đen của Tiểu Hắc sáng ngời, nó lại hấp tấp ngậm trở về đặt vào trong tay nàng.

Trần Hi lại ném, Tiểu Hắc tiếp tục ngậm.

Ném rồi ngậm, ngậm rồi ném.

Vốn là phiền muộn muốn phát tiết, dần dần, trong quá trình ném và ngậm lại, Trần Hi bất giác mỉm cười.

Nàng nhìn Tiểu Hắc, mừng rỡ sờ sờ đầu nó: "Sao ngươi ngốc đến đáng yêu như vậy chứ."

Tiểu Hắc không hiểu, chỉ tưởng rằng Trần Hi đang khen nó, cho nên nó cũng nhếch miệng cười theo.

Minh Nguyệt lúc nãy đi phòng bếp xem canh gà trên bếp lò, bây giờ đi ra cũng nở nụ cười: "Quả nhiên vẫn là Lục ca nhi hiểu đông gia nhất, cố ý đem Tiểu Hắc đưa tới chọc đông gia vui vẻ."

Trần Hi không cười nữa.

Tiểu Hắc dĩ nhiên không hiểu chuyện, vẫn muốn chơi tiếp, liền chạy lại cọ cọ vào tay Trần Hi, đôi mắt đen ướt nhìn quyển sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-427.html.]

Trần Hi im lặng một lát, lại nhếch khóe miệng, ném quyển sổ ra xa:

"Đi đi, Tiểu Hắc!"

Phiền não đều cút đi!

Mới không cần để sựu phiền muộn phiền não ảnh hưởng đến tâm tình của mình!

Thấy lần này sách ném xa, Tiểu Hắc vội vàng chạy đi.

Minh Nguyệt cười ha ha: "Tiểu Hắc cũng quá thông minh đi, đúng rồi... Đông gia, người vừa mới nói cái gì đó?"

Trần Hi: "Không nói gì, chỉ la hét chơi thôi."

Nhìn đông gia vui vẻ, Minh Nguyệt cũng vui vẻ theo, cho nên nàng ấy cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng đông gia đây là được Lục Thời Nghiễn dỗ dành, tâm tình chuyển biến tốt đẹp, ở trong lòng nàng ấy lập tức coi Lục Thời Nghiễn như thần.

Lần này đông gia gặp nạn, tuy rằng Lục Thời Nghiễn nói với bên ngoài là báo đáp ơn cứu mạng của đông gia nhưng Minh Nguyệt nhìn ra được Lục Thời Nghiễn cứu đông gia là sự thật, nàng ấy kỳ thật là vô cùng cảm kích đối với Lục Thời Nghiễn, đương nhiên lời này nàng ấy không có cách nào nói ra miệng, cũng không tiện nói, chỉ tự nhắc nhở mình ở trong lòng rằng phải đối đãi Lục Thời Nghiễn như ân nhân.

Hiện tại Lục Thời Nghiễn lại dỗ dành đông gia một cách dễ dàng mà nàng ấy đã mấy ngày cũng không thể dỗ đông gia vui vẻ được cho nên nàng ấy càng thêm cảm kích hắn.

Trần Hi không biết ý nghĩ trong lòng Minh Nguyệt, những ngày kế tiếp, nàng chỉ chuyên tâm nằm ở nhà,dưỡng thương, phơi nắng, đùa với chó.

Lại qua mấy ngày, vết thương trên đùi rốt cục đã chuyển biến tốt hơn một chút, có thể ngồi xe ngựa, hôm đó Trần Hi để Minh Nguyệt thu dọn đồ đạc, ngồi xe ngựa trở về thành.

Chẳng qua trở về thành cũng là về ngôi nhà mới, tiếp tục dưỡng thương.

Nhưng nhà mới lớn hơn, đồ đạc cũng đầy đủ, cần thứ gì cũng có thể lập tức đến cửa hàng mua được, hơn nữa cách cửa hàng gần, có chuyện gì thì nàng cũng có thể kịp thời biết được, cho dù vẫn bị ngăn không cho ra ngoài, nàng chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng trạng thái tinh thần của Trần Hi cũng tốt hơn.

Hưng phấn nhất chính là Tiểu Hắc.

Đổi chỗ ở mới, nó được Trần Hi đặc biệt thuê người làm cho một cái ổ riêng, cùng nhiều đồ chơi.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, một tháng rưỡi đã qua.

Thương gân động cốt một trăm ngày, hiện tại trước sau cộng lại cũng qua một nửa, hiện tại Trần Hi đã có thể tự mình chống gậy tự do hoạt động, nàng định đợi nửa tháng nữa sẽ tháo băng vải, chậm rãi đi lại.

Đến lúc đó sẽ đến cửa hàng ngồi ghi chép, không đứng lâu, cũng không chạy nhiều, không ảnh hưởng phục hồi - chủ yếu là nàng sắp phát điên vì rảnh rỗi.

Loading...