Trước đây còn lấy báo đáp ân cứu mạng của nàng ?
Vừa nghĩ tới những chuyện lúc , Trần Hi cảm thấy mặt chút nóng, mà nàng còn tưởng rằng nhiều mị lực, may mắn lúc đầu óc đủ tỉnh táo, hành động gì thỏa đáng.
Nàng mà, tại thái độ chán ghét của Lục Thời Nghiễn đối với nàng đột nhiên đổi, từ ghét bỏ sang nảy sinh tình cảm đối với nàng, thì là báo ân.
Quả thật đối với đạo đức mạnh mà , ân cứu mạng chính là núi Thái Sơn đè đầu, đối với thanh chính như Lục Thời Nghiễn càng đặc biệt rõ ràng.
Hiện tại ân cứu mạng nặng nề cuối cùng báo đáp, tinh thần cuối cùng thể thoải mái, đối với , quả thực là chuyện lớn.
Còn những chuyện đây... , đều là hiểu lầm của nàng.
Mất một lúc lâu, nàng mới lấy tinh thần, nhếch khoẻ miệng mỉm với : "Ồ."
Lục Thời Nghiễn: "...?"
Trực giác cho , Trần Hi hiện tại vui.
rõ lý tại nàng vui.
Bởi vì lời của ?
Nghĩ đến việc nàng đây cố ý giữ cách, còn việc cha Trần Hi xem xét kén rể, Lục Thời Nghiễn chớp mắt, do dự một lúc, : "Vậy nên, nàng cần cảm ơn gì cả, đây đều là việc nên ."
Trần Hi gật gật đầu, nụ càng thêm sáng lạn chân thành: "Ý ngươi rằng chúng xem như hai bên thanh toán xong nợ nần ?"
Lục Thời Nghiễn: "..."
Trần Hi : "Quả thật như thế, , ngươi sẽ nợ gì nữa."
Cảm xúc thích hợp tràn ngập trong lòng Lục Thời Nghiễn, nhưng mặt nhiều như , cho nên vẫn gật đầu: "Ừ, nợ nàng nữa."
Sau nếu gì cho ngươi, sẽ vì báo ân, mà là vì mục đích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-424.html.]
lời , miệng, chỉ thầm nhủ trong lòng.
Trần Hi một lúc, đột nhiên tiếng: "Ừ, hiểu , dù ngươi là báo ân, nhưng vẫn cảm ơn ngươi, dù ngươi đây cũng ít cảm ơn , , chúng xem như thanh toán xong."
Dứt lời, nàng với Minh Nguyệt: "Tận mắt thấy ân nhân cứu mạng , cũng yên tâm, chúng về nhà ."
Nói xong, nàng cảm ơn bà con trong thôn.
Lần vì tìm nàng, tất cả đều vất vả, nàng hứa chờ khi nàng khỏe thì nhất định sẽ cảm tạ bằng một bữa tiệc
Bây giờ nàng là cây rụng tiền của cả thôn Bình Sơn, tất cả đều dựa nàng để kiếm sống, như thế, đều bảo nàng cần nghĩ nhiều, dưỡng bệnh cho mới quan trọng nhất.
Cuối cùng Trần Hi chào tạm biệt về nhà.
Trước khi nàng vẫn với Lục Thời Nghiễn một câu: "À đúng , còn cảm ơn Tiểu Hắc Cẩu, ngươi đến huyện học sách, tiện nuôi nó thì cứ giao cho , sẽ chăm sóc chú chó cứu mạng ."
Tiểu Hắc Cẩu thấy tên , đuôi cong lên, chạy đến mặt Trần Hi cọ cọ nàng.
Trần Hi sờ sờ đầu nó, tâm trạng rối bời càng thêm rối.
Lục Thời Nghiễn vốn còn cảm thấy yên tâm vì cảm xúc đúng đắn, nàng , như ăn viên thuốc an thần, mắt sáng lên: "Được."
Hắn lập tức đồng ý
nụ môi Trần Hi còn duy trì nữa.
Sau một lúc lâu, nàng khổ trong lòng.
Hai bên thanh toán xong thì thanh toán xong, vốn dĩ giữa họ cũng chẳng quan hệ gì, như cũng .
Trần Hi , Lục Thời Nghiễn cũng chào tạm biệt , đưa Tiểu Hắc Cẩu về nhà.
Vừa nhà, vội vàng xoa đầu Tiểu Hắc Cẩu, khen: "Làm lắm."
Sau thể lấy danh nghĩa thăm Tiểu Hắc Cẩu để tìm Trần Hi, danh chính ngôn thuận, tự nhiên sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho Trần Hi, cũng sẽ ai nhảm gì.