Lần càng thích hợp, Trần Hi chắc chắn rằng Lục Thời Nghiễn xảy chuyện.
Nàng giãy dụa xuống giường: "Ta xem ."
Thập Bát Nương đè nàng : "Trần Hi ngươi đừng nóng vội, ngươi hiện tại thể lộn xộn…"
Dứt lời, Trần Hi chằm chằm nàng , Thập Bát Nương đỏ mắt : "Lục ca nhi... còn tỉnh."
Trần Hi cau mày: "Ta ngủ bao lâu ?"
Thập Bát Nương: "Ba ngày ba đêm."
Trần Hi: "..."
Nàng thương, sốt, theo lý thì lẽ nghiêm trọng hơn Lục Thời Nghiễn.
nàng tỉnh, Lục Thời Nghiễn vẫn tỉnh.
Sự lo lắng rõ nguồn gốc nhấn chìm nàng.
Nàng nhất định xem Lục Thời Nghiễn nhưng vẫn Thập Bát Nương một câu ngăn : "Ngươi mà xảy chuyện, sợ là Lục ca nhi càng yên ."
Lúc mới tạm thời giữ nàng .
Mặc dù thể tự đến thăm nhưng nàng vẫn luôn sai Minh Nguyệt đến nhà họ Lục để xem tình hình.
Dù uống thuốc, trong lúc thuốc còn tác dụng và tinh thần tỉnh táo, nàng vẫn với Minh Nguyệt đến nhà họ Lục để xem.
Minh Nguyệt đau lòng chịu , đông gia lo lắng, chỉ cần nàng nhắc tới, nàng liền nhanh chóng chạy tới xem.
Thậm chí, ngay cả sáng sớm hôm tỉnh , câu đầu tiên hỏi khỏi miệng cũng là -- Lục Thời Nghiễn tỉnh .
mỗi nhận phản hồi từ Minh Nguyệt đều là cái lắc đầu.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, cuối cùng lúc chạng vạng cũng Minh Nguyệt vô cùng lo lắng chạy đến: "Đông gia, Lục ca nhi tỉnh !"
Trần Hi ở giường, đầu tiên là sửng sốt, đó nở nụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-420.html.]
bao lâu, nàng liền chỉ huy Minh Nguyệt: "Ngươi đỡ , sang nhà họ Lục xem."
Hắn còn hôn mê lâu hơn nàng, khẳng định tình huống nghiêm trọng.
Minh Nguyệt vội đè nàng : "Đông gia, mới nối xương chân, thương tổn xương cốt dưỡng ba tháng, thể di chuyển lung tung!"
Lúc ở trong núi, việc cố định đơn giản khiến vết thương nặng hơn, đại phu rõ, yên tĩnh dưỡng, tuyệt đối di chuyển tùy tiện.
Minh Nguyệt cũng dám đồng ý, càng thể để nàng mạo hiểm như .
"Hạ nhị ca và Lâm thẩm đều ở Lục gia chăm sóc cho Lục ca nhi." Minh Nguyệt : "Lúc Tề đại phu cũng ở đây, Lục ca nhi việc gì, hiện tại là đông gia càng chú ý mới ."
Trần Hi chịu.
Minh Nguyệt trực tiếp hạ quyết tâm, quỳ xuống ở mặt nàng: "Đông gia nhất định , đây liền quỳ ở chỗ đừng lên, chăm sóc đông gia, cũng còn mặt mũi sống nữa, hãy để quỳ c.h.ế.t ở đây!"
Trần Hi hành động đột ngột của nàng cho bối rối: "Ngươi gì ? Mau lên!"
Nhà bọn họ cũng thích dáng vẻ .
Minh Nguyệt dậy, cố gắng quỳ ở đó, còn thương tâm: "Đông gia ngã xuống núi, lo lắng chết, hận thể đông gia, cùng tìm kiếm, nhưng cũng tìm thấy, đông gia lo lắng đến mức nào, mấy ngày đông gia hôn mê, sợ chết, còn báo đáp đông gia tử tế..."
Nàng thương tâm, Trần Hi đành dỗ dành nàng : "Được , nữa, ngươi đừng nữa."
Minh Nguyệt một hồi mới ngừng nước mắt: "Đông gia giờ tĩnh dưỡng, đồng ý, mà thực sự thể di chuyển."
Trần Hi: "... Ngươi nhà họ Lục xem, hỏi xem thiếu gì ..."
Minh Nguyệt lau mặt lên, đáp một tiếng ngoài.
"Ai, chờ một chút!" Trần Hi gọi nàng .
Minh Nguyệt nhanh chóng chạy về: "Làm ? Đông gia còn phân phó gì thêm?"
Trần Hi chỉ chỉ hòm tiền bên trong: "Lấy chút tiền mang qua đó."
Minh Nguyệt hiểu ý: "Lấy bao nhiêu?"
Lần , là Lục ca nhi cứu đông gia, đông gia hiện tại thương cho nên ân cứu mạng còn thể báo đáp, nhưng đưa tiền để bày tỏ thái độ một chút cũng là nên .