Trần Hi gật gật đầu, vừa định nói, bằng không để nàng bò đi, buộc một cành cây gì đó trên tay chống đỡ.
Nhưng không đợi nàng nói ra đề nghị của mình, chợt nghe Lục Thời Nghiễn nói: "Từ giờ ta sẽ bế nàng đi."
Trần Hi: "...?"
Chưa để nàng phản ứng, Lục Thời Nghiễn đã luồn tay qua cổ và dưới đầu gối nàng, nhấc bổng lên.
Trần Hi: "...???"
Trong ánh mắt khiếp sợ của nàng, Lục Thời Nghiễn cắn răng bế nàng lên.
"Cố gắng đặt chân trái lên chân phải." Lục Thời Nghiễn cúi đầu nói với Trần Hi đang dại ra trong lòng mình: "Không thoải mái nhất định phải nói với ta ngay!"
Ánh mắt hắn đỏ vô cùng, là dấu vết khóc vô cùng rõ ràng, trên mặt đều còn lưu lại nước mắt.
Nhưng vẻ mặt vô cùng kiên định, giọng nói mang theo mệnh lệnh.
Trần Hi gật đầu: "Ồ."
Bế khó khăn hơn cõng rất nhiều.
Lục Thời Nghiễn càng đi càng chậm.
Mồ hôi tuôn ra như mưa, Trần Hi lau cũng không kịp.
Thậm chí sau khi quần áo của hắn bị mồ hôi thấm ướt, còn thấm ướt quần áo của Trần Hi.
Trần Hi đau lòng cũng vô lực.
Chỉ có thể đúng lúc đề nghị hắn nghỉ ngơi một chút.
Lục Thời Nghiễn không đồng ý.
Thậm chí so với buổi sáng cõng cô, tần suất nghỉ ngơi còn thấp hơn.
Ngay từ đầu Trần Hi không phát hiện ra, chỉ tưởng Lục Thời Nghiễn thật sự chưa mệt.
Nhưng dần dần, đến lúc nên nghỉ ngơi mà hắn cũng không chịu nghỉ ngơi, Trần Hi rốt cục phát hiện ra vấn đề: "Lục Thời Nghiễn, dừng lại, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi."
"Không cần." Lục Thời Nghiễn đáp: "Ta không mệt!"
"Đi đã lâu rồi, nghỉ một lát không làm chậm hành trình." Trần Hi kiên nhẫn khuyên nhủ.
"Thật sự không sao."
Trần Hi sốt ruột: "Ngươi không dừng lại, ta sẽ nhảy xuống."
Lục Thời Nghiễn cúi đầu nhìn nàng một cái: "Ta thật sự không sao, trời sắp tối rồi, đừng làm loạn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-417.html.]
Một câu đừng làm loạn của hắn thiếu chút nữa làm cho Trần Hi cũng khóc lên.
Nàng đành không khuyên nữa.
Qua đêm trong rừng thêm một đêm, không biết sẽ gặp nguy hiểm gì.
Thực ra Trần Hi không biết, Lục Thời Nghiễn không dám nghỉ, vì chân của nàng không thể trì hoãn được nữa, ở lại trong núi thêm một khắc, nàng càng thêm đau đớn.
Sự đau lòng và bất lực đó đã tiếp thêm sức mạnh cho hắn, dù mệt hắn cũng có thể chịu đựng.
Cho dù mệt mỏi, hắn cũng có thể chống đỡ.
Nhưng mà......
Sự kiên trì của hắn cũng không thể đổi lấy sự thay đổi rõ ràng nào.
Trời vẫn tối dần.
Trong lòng Lục Thời Nghiễn trong lòng trào dâng một cảm giác vô lực và tuyệt vọng, ở lại trong núi thêm một đêm nữa, chàng không sao, nhưng Trần Hi phải làm sao?
Chân của nàng không thể chờ được nữa!
"Tiểu Hắc Cẩu, mau tìm đường!" Hắn hướng Tiểu Hắc Cẩu hô một tiếng.
Tiểu Hắc Cẩu quay đầu nhìn bọn họ, sau đó xoay người nhảy vào núi rừng.
"Không sao đâu." Trần Hi cảm nhận được sự lo lắng của Lục Thời Nghiễn: "Cùng lắm lại qua đêm trong rừng, như hôm qua thôi, thực ra cũng không sao, ta cũng không đói lắm."
Lục Thời Nghiễn không lo không có gì ăn.
Hắn lo sợ rằng chân nàng không giữ được..
"Ừm." Hắn đè nén cảm xúc, không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ nặng nề ừ một tiếng: "Lúc này còn sớm, lại để Tiểu Hắc Cẩu đi tìm đường một chút, có lẽ đã sắp đi ra ngoài, chỉ là tầm nhìn bị che khuất, chúng ta không biết."
Trần Hi ngoài miệng nói dễ nghe, thực ra đã đói lả.
Chủ yếu là nàng bị thương, cơ thể không chịu nổi, nên càng cảm thấy đói khát hơn.
"Ồ." Nàng đáp: "Vậy được, đi thêm một lát, trời tối không thể đi tiếp, quá nguy hiểm."
Thấy nàng mệt mỏi, Lục Thời Nghiễn: "Được, nàng nhắm mắt lại ngủ một lát đi."
Trần Hi liền nghe lời nhắm hai mắt lại.
Lục Thời Nghiễn nhìn Trần Hi vừa nhắm mắt ngủ, sau đó ngẩng đầu, chớp mắt đẩy nước mắt trở lại.
Không thể chậm trễ nữa, nàng đã không chịu nổi nữa rồi.
Hắn cắn răng ôm nàng, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài.
Nhưng trời vẫn tối.
Tối rồi hắn cũng không dừng lại, tiếp tục đi.