Trần Hi vẫn chỉ gào khóc.
Lục Thời Nghiễn cuống lên, vội muốn nắm vai nàng để xem tình hình, nhưng không thể nào buông tay nàng ra được.
Nàng ôm chặt quá, sợ dùng lực đẩy sẽ làm nàng bị thương, Lục Thời Nghiễn chỉ có thể lo lắng gọi nàng từng tiếng: "Trần Hi? Trần Hi, nàng có nghe thấy ta nói không? Trần Hi? Nàng làm sao vậy, có chỗ nào khó chịu không? Rất đau phải không? Nàng nói cho ta biết chỗ nào đau?"
"Trần Hi! Trần Hi, nàng nói đi!"
"Trần Hi - -"
Giọng Lục Thời Nghiễn càng lúc càng gấp.
Trần Hi đang gào khóc trong nỗi bi thương cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gọi của Lục Thời Nghiễn.
Nhưng nàng khóc dữ quá, đang nấc cụt, không mở miệng nói được, chỉ có thể lắc đầu.
Nhận ra người trong lòng đã có phản ứng, Lục Thời Nghiễn thở phào nhẹ nhõm hơn chút, nhưng vẫn rất lo lắng cho nàng: "Có chỗ nào đau không? Nàng nói cho ta biết..."
Trần Hi lại lắc đầu.
Không phải bởi vì đau, nàng chỉ quá buồn bã.
Sao nàng lại thảm như vậy chứ.
Tại sao lại là nàng xuyên không.
Xuyên thành một nhân vật phụ đã đành, tại sao nàng lại phải ngã từ vách núi xuống.
Rơi xuống vách núi thì thôi, tại sao lại nguy hiểm như vậy, nàng không c.h.ế.t cũng suýt bị dọa chết.
"Buông ta ra trước." nghe ra sự đau khổ trong tiếng khóc của nàng, Lục Thời Nghiễn dịu giọng an ủi: "Ta xem nàng có chỗ nào không thoải mái được không?"
Trần Hi không buông, chỉ tự mình khóc ở đó.
Lục Thời Nghiễn lại đợi một lát, mơ hồ hiểu ra điều gì đó cho nên hắn cũng không thúc giục nữa.
Cho đến khi Trần Hi khóc mệt mỏi, sức lực hai tay giảm bớt, Lục Thời Nghiễn mới đỡ lấy vai nàng, nhìn nàng.
Trần Hi khóc đến sưng cả mắt, mặt đầy nước mắt.
Có một khoảnh khắc, Lục Thời Nghiễn cảm thấy đau lòng đến mức trước mắt như tối sầm lại.
"Không sao rồi." Hắn nhìn nàng, dịu giọng nói: "Giờ đã không sao, sáng mai trời sáng, ta sẽ đưa nàng về nhà, không cần sợ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-406.html.]
Trần Hi chớp đôi mắt đẫm lệ, vì quá tuyệt vọng, một câu trong lòng buột miệng thốt ra: "Ngươi không thể đưa ta về nhà."
Nhà nàng ở hiện đại, không phải thế giới này.
Hắn làm sao đưa nàng về nhà được chứ?
Chính nàng cũng không biết nên về nhà như thế nào.
Nàng bây giờ ghét cay ghét đắng thế giới này.
Lục Thời Nghiễn cho rằng nàng đang nói là bọn họ hiện tại ở sâu trong núi, còn là một thung lũng lớn, đường về nhà khó khăn trùng trùng, rất có thể hai người đều sẽ bị nhốt đến c.h.ế.t ở chỗ này.
Nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng: "Có thể trở về, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đưa nàng ra ngoài."
Tiểu Hắc Cẩu có thể tìm được hắn, chắc chắn cũng tìm được đường về nhà.
Dù phải cõng nàng, hắn cũng sẽ cõng về thôn Bình Sơn.
Có lẽ là khóc quá đầu, phát tiết hết sức lực, có lẽ lời hứa của Lục Thời Nghiễn đã có tác dụng an ủi, Trần Hi dần bình tĩnh lại.
Mặc dù chưa ngay lập tức ngừng khóc, nhưng tiếng nức nở đã nhỏ lại, cũng khá hơn nhiều.
Lục Thời Nghiễn dùng chỗ sạch nhất trên tay áo lau mặt cho nàng: "Không thể khóc nữa, nàng bây giờ còn đang sốt."
Trần Hi tầm nhìn vẫn mờ mịt, nhìn Lục Thời Nghiễn qua ánh lửa, trên mặt toàn là bóng mờ.
Nàng gật đầu: "Ngươi sao lại tới?"
Dứt lời, nàng nhìn xung quanh chỗ mình đang ở.
Tuy tầm mắt rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn đại khái.
Đây không phải là khe đá nàng tìm được để trú ẩn, mà là một hang động tự nhiên, có thể chứa được mười mấy người.
"Đây là đâu?" Nàng khóc thút thít hỏi.
Bọn họ đã xuống núi rồi à? Đã an toàn chưa?
Sao nàng không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
À, nàng ngất đi.
"Sao ngươi tìm được đến đây?" Trần Hi nghĩ đến điều gì, ánh lửa phản chiếu trong mắt vừa được nước mắt rửa qua, càng thêm sáng, dù tầm nhìn vẫn không rõ ràng.
Hơn nữa, nàng vừa kích động liền bắt đầu ho khan, giọng nói cũng khàn đến mức lợi hại.
"Nàng đừng lộn xộn nữa." Lục Thời Nghiễn không trả lời những câu hỏi dồn dập của nàng, mà đỡ nàng, lấy ra một ống tre màu vàng từ thắt lưng: "Khát không? Uống chút nước trước."