Ảo tưởng khi c.h.ế.t , thần trí Trần Hi còn tỉnh táo, yên lặng nghĩ ở trong lòng, đây là ảo tưởng tới cứu của nàng, Tiểu Hắc Cẩu cũng cận với nàng, thể tới tìm nàng chứ?
Không thể nào.
Tay nóng thế ?
A...
Nàng mất nhiệt?
Sắp chết?
Ồ...
Nhìn thấy Lục Thời Nghiễn.
Quả nhiên là sắp chết.
Đôi mắt vô lực mở nhắm , nhắm mở ...
Trời đất cuồng,ảo ảnh Lục Thời Nghiễn bỗng biến thành nhiều , như đang gọi nàng...
"Trần Hi! Trần Hi... Nàng tỉnh !"
"Đừng ngủ! Ta đến cứu nàng , tỉnh ! Trần Hi - -"
Cứu nàng?
Có lẽ là ý chí sống sót quá mãnh liệt, thần trí Trần Hi tỉnh táo trong nháy mắt, cũng thấy rõ mắt.
Ánh trăng xuyên qua lá cây, rọi lên khuôn mặt lo lắng của Lục Thời Nghiễn.
Đủ để nàng thấy rõ ràng.
Nàng tỉnh táo một chút, mắt, vô lực hỏi một câu: "Lục Thời Nghiễn?"
Lục Thời Nghiễn nửa ôm nàng, hai mắt đỏ bừng gắt gao chằm chằm nàng: Là , đến , nàng , tỉnh ..."
Nói , đưa tay lên trán nàng.
Rõ ràng cảm nhận bàn tay chạm trán , Trần Hi xác định, Lục Thời Nghiễn thật sự đến .
Nàng nhếch khóe miệng, với một cái, nhưng kịp , tay buông thõng, mất ý thức.
Lúc Trần Hi tỉnh , chỉ cảm thấy ấm áp, còn lạnh như nữa.
cổ họng vẫn đau dữ dội như cũ.
Dường như nàng thấy ánh lửa.
Trong mơ mơ màng màng, nàng nghĩ tới cô bé bán diêm, nàng c.h.ế.t ? Nên cảm thấy ấm áp?
Thần trí dần dần sáng tỏ, nàng đột nhiên nghĩ đến cuối cùng thấy khi mất ý thức là Lục Thời Nghiễn.
Phải , nàng chết, nàng thật sự thấy Lục Thời Nghiễn, cứu nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-405.html.]
Tinh thần nàng chấn động, mở mắt .
Thứ đầu tiên nàng thấy chính là ngọn nguồn ấm áp mà nàng cảm nhận - một đống lửa cháy rực.
Sau đó là tảng đá di chuyển và Lục Thời Nghiễn từ bên ngoài sơn động .
Hắn ôm một chồng củi khô.
"Ngươi tỉnh ?" Thấy nàng, mắt Lục Thời Nghiễn sáng lên, vội ném bó củi, nửa quỳ mặt nàng.
Nhìn thấy sống đột nhiên tiến đến mặt còn là quen, Trần Hi sống một kiếp nạn kích động đến mức trực tiếp đưa tay ôm lấy .
Nàng thực sự tưởng chết.
Không ngờ còn thể thấy sống.
Mới đây... nàng suýt dọa chết.
Lục Thời Nghiễn cứng đờ.
"Hu hu hu... " Trần Hi lớn lên.
Nàng nàng suýt dọa c.h.ế.t .
bởi vì cổ họng đau, mở miệng khó khăn, cũng chỉ thể ôm .
Cũng bởi vì tâm tình quá mức kích động, hai tay ôm chặt buông.
Lục Thời Nghiễn cứng đờ một lát, tiếng của nàng, do dự một lúc, mới nâng tay, cứng đờ đáp cái ôm của nàng.
"Hu hu hu hu hu..."
Trần Hi đặc biệt thương tâm.
Lục Thời Nghiễn một lời, trầm mặc ôm nàng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dùng hành động để cho nàng rằng ở đây, hiện tại , cần sợ hãi.
Trần Hi mãi dừng .
Nàng chỉ nhớ đến lúc ngã từ núi xuống sợ hãi thế nào, gãy chân đau đớn , kéo chân gãy tìm đường sống tuyệt vọng thế nào, tưởng rằng thú dữ tấn công sợ hãi đến mức nào...
Còn nhớ đến cảm giác lạc lõng và thích ứng khi xuyên đến thế giới khác.
Và lo lắng về cốt truyện...
Nàng vẫn nhớ nhà.
Nàng nhớ cha , nhớ và bạn bè.
Tại nàng xui xẻo như ...
Càng nghĩ thì nàng càng thương tâm.
Lục Thời Nghiễn ôm nàng an ủi một lúc, tiếng của nàng ngày càng , bàn tay vỗ lưng dừng , nghiêng đầu gọi nàng một tiếng: "Trần Hi?"
Trần Hi thương tâm cực độ, thấy gọi, tiếp tục .
"Trần Hi?" Lục Thời Nghiễn gọi một tiếng.