Ít nhất cũng chắn được chút gió, có thể tạm tránh thú hoang, cũng có chỗ dựa để nghỉ ngơi.
Chỉ có điều, muỗi quá nhiều, sang thu rồi mà vẫn là muỗi lớn, cắn một cái vừa đau vừa ngứa, khiến người ta muốn khóc.
Nhưng những thứ này nàng đều nhịn được, cũng dần dần c.h.ế.t lặng, dựa vào tảng đá sau lưng, ngửa đầu nhìn ánh trăng trong bầu trời đêm, yên lặng cầu nguyện ở trong lòng - - ngàn vạn lần đừng để cho nàng gặp phải động vật nguy hiểm gì.
Đặc biệt là loài bò sát như rắn.
Vừa đau, vừa mệt, vừa sợ, vừa lạnh, vừa đói.
Trần Hi cảm thấy mơ màng, tưởng mình có lẽ không qua được đến sáng, nhưng lại không dám ngủ, dựa vào tảng đá chợp mắt một chút, sắp ngủ thì lập tức tỉnh lại - nàng sợ mình ngủ rồi sẽ bị thú hoang mò đến.
Nhưng nàng thật sự quá mệt mỏi, tỉnh táo một lát lại bắt đầu mệt rã rời.
Mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, nàng nghe thấy dường như có ai đang gọi tên mình, nàng lập tức tỉnh dậy, mở to mắt lắng nghe kỹ.
Ngoại trừ tiếng lá cây thổi ào ào, căn bản không có ai gọi nàng, là nàng mong ngóng có người đến cứu quá mà sinh ảo giác.
Nàng lại co người vào sâu hơn, quá lạnh, lạnh đến mức muốn khóc.
Đói thì còn chịu được, nhưng nàng còn rất khát.
Nàng muốn khóc nhưng lại không dám khóc, sợ nước mắt làm hao tổn nước trong cơ thể, cũng sợ khóc làm hao tổn sức lực.
Nàng còn phải đợi người tới cứu nàng, Thập Bát Nương nhất định sẽ cứu nàng.
Mơ màng màng, nàng lại ngủ thiếp đi.
Ngủ thiếp đi, nàng dường như lại nghe thấy có người đang gọi tên mình.
Hơn nữa nghe còn là giọng của nam nhân, hình như còn rất tê tâm liệt phế.
Nàng nghĩ chắc lại là ảo giác, thậm chí ngay cả mở mắt cũng không mở mắt ra.
Một lát sau, trong đầu nàng tỉnh táo lại, đột nhiên nhận ra, giọng của nam nhân vừa gọi tên nàng vừa nãy, có chút giống giọng Lục Thời Nghiễn.
Nàng mở mắt, nín hơi thở và lắng nghe.
Đáp lại nàng chỉ là tiếng lá cây xào xạc khiến người ta tuyệt vọng.
Điều tuyệt vọng hơn là, nàng phát sốt rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-403.html.]
Nàng không biết là vì lạnh, vì sợ, hay vì gãy xương bắp chân mà gây ra.
Dù sao thì cũng sốt rồi.
Toàn thân càng khó chịu, tinh thần cũng càng sa sút, đôi khi ngủ thiếp đi một lúc lâu sau nàng mới tỉnh lại.
Đã khát lắm rồi, khi sốt lên chỉ cảm thấy cổ họng khô rát kinh khủng.
Ông trời nhất định phải để nàng hoàn thành kết cục bi thảm vốn thuộc về ‘Trần Hi’ trong sách sao?
Chết thảm?
Nếu nàng thật sự c.h.ế.t như vậy, nàng quả thật rất thảm, cũng đích xác có thể xem như c.h.ế.t thảm.
Trong nháy mắt, đáy lòng Trần Hi sinh ra một cảm giác nhìn thấu mọi sự.
Quên đi, c.h.ế.t thì c.h.ế.t đi, đau đớn quá rồi.
Trong lúc ý thức mơ hồ, lại nghe thấy có người gọi tên nàng, lần này nghe rất rõ, quả thật rất giống giọng Lục Thời Nghiễn.
Nghĩ đến Lục Thời Nghiễn, Trần Hi vẫn có chút tiếc nuối.
Nhưng coi như là đã cứu hắn một mạng, chỉ mong hắn sẽ không đi đến kết cục cuối cùng trong sách.
Khi sắp thiếp đi, nàng lại nghe thấy một tiếng gọi.
Trần Hi lại tỉnh táo một chút, chẳng lẽ đây chính là tâm nguyện trước khi chết, người ta thường nói khi sắp chết, cả cuộc đời sẽ như đèn kéo quân hiện lên trong đầu, điều tiếc nuối nhất sẽ không ngừng trỗi dậy.
Nàng tiếc nuối cái gì, tiếc nuối Lục Thời Nghiễn?
Rồi trong tiếng gió thổi rì rào, nàng lại mơ hồ nghe thấy một tiếng gọi nữa.
Trần Hi cảm thấy rất kỳ quái, nàng miễn cưỡng làm cho mình khôi phục chút tỉnh táo, nhưng không đợi nàng nghe được giọng nói của Lục Thời Nghiễn, thứ nàng nghe được trước tiên là tiếng mãnh thú chạy như điên ở trong núi.
Trần Hi lập tức tỉnh táo.
Thứ gì vậy!
Trong bóng tối, nàng mở to hai mắt, cẩn thận lắng nghe kỹ hướng động tĩnh truyền đến.
Chỉ nghe một lát, nàng đã dựng cả tóc gáy, thật sự có dã thú đang chạy, tốc độ rất nhanh!
Điều này làm nàng nhớ đến những cảnh trong thế giới động vật mà nàng đã từng xem.