Hạ nhị ca sợ hãi, hắn ta cho rằng dây thừng đã đứt cho nên vội vàng gọi mọi người nhanh chóng kéo dây thừng lên.
Khi dây thừng được kéo lên, vì trước đó luôn là anh ta xuống đáy vực nên mới nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay đầu dây nơi buộc vào người này là bị người ta tháo ra.
Trong lòng hắn ta thở phào nhẹ nhõm, không phải dây thừng bất ngờ đứt, ít nhất điều đó chứng tỏ Lục Thời Nghiễn không gặp chuyện gì...
Nhưng, rất nhanh sự lo lắng trong lòng hắn ta lại dâng lên.
Lục Thời Nghiễn chưa lên!
Hắn tự tháo dây thừng và rơi xuống!
Hắn đang làm gì vậy, trời đã tối, một mình xuống vực sâu mà tình hình phía dưới vẫn chưa biết, quá nguy hiểm!
Nhưng hiện tại tình hình bất định, không thể cho thêm người xuống.
Đi xuống cũng chỉ là thêm một người rơi vào trong nguy hiểm.
Hạ nhị ca lo lắng, nhìn đi nhìn lại phía dưới, vốn hắn ta còn muốn tự mình đi xuống xem lại một chuyến nhưng lại bị người trong thôn ngăn cản, vẫn là trưởng thôn cứng rắn đưa ra quyết định, để lại vài người ở chỗ này trông coi, những người khác đều xuống núi tổ chức người đi tìm người từ sau núi.
Tối nay thôn Bình Sơn không ngủ, thậm chí ngay cả mấy thôn xung quanh cũng có không ít người đến hỗ trợ.
Trần Hi căn bản không biết một buổi chiều đã xảy ra bao nhiêu chuyện, nàng chỉ có một cảm giác -- đau.
Đau lắm.
Đau khắp người.
Còn rất chóng mặt.
Nhưng ngất cũng không tính là trí mạng, một đường nàng lăn lộn xuống dưới, rơi vào một bụi cây thấp leo trên đá, lúc này mới không tiếp tục rơi xuống, nhặt về một cái mạng.
Lăn lộn cả một đoạn đường, khắp người nàng đã sớm đau đến tê dại, khi rơi từ trên cao xuống bụi cây, bị cành cây đ.â.m đau nhưng nàng cũng không cảm nhận được nữa, chỉ chóng mặt mà nôn mửa.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc cơn chóng mặt dịu bớt, khắp người đau đớn bắt đầu nhắc nhở nàng vừa mới trải qua chuyện gì.
Nhất là xương bắp chân trái, càng đau thấu tim gan.
Vừa mới cảm thấy sống lại được chút ít, lại bị cơn đau làm co rúm người lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-401.html.]
Ông trời đây là không thể thấy nàng sống tốt sao?
Mới có bao nhiêu ngày tốt đẹp, lại để nàng gặp đại kiếp thế này?
Đau đến không thể chịu nổi, Trần Hi có chút nghi ngờ mình đã chết, thật sự có thể đau đến như vậy sao? Nhưng, c.h.ế.t rồi chẳng phải sẽ không đau sao?
Trần Hi cuộn tròn trong bụi cây, nàng đau đến nỗi chỉ muốn khóc.
Qua hồi lâu, cũng không biết đau đớn trên người đã qua đi hay là nàng đã đau c.h.ế.t lặng, dần dần khôi phục chút tinh thần, cố gắng xem xét tình cảnh hiện tại của mình.
Không xem xét không biết, vừa xem xét, cả người Trần Hi đều tuyệt vọng.
Dưới không thấy đáy, trên không tới bờ.
Nàng chỉ nằm trên một bụi cây thấp, chẳng khác nào chờ chết.
Đương nhiên những ý nghĩ chán nản đó nhanh chóng bị nàng đẩy ra khỏi đầu!
Lúc mới xuyên qua khó khăn thế nào, nàng cũng đã vượt qua được, lần này nàng nhất định cũng có thể vượt qua.
Hơn nữa Thập Bát Nương còn ở phía trên, nàng ấy nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để cứu nàng.
Ôm hy vọng này, tâm trạng nàng bình tĩnh được một hồi.
Lại bắt đầu nghiêm túc kiểm tra thương thế trên người mình.
Xương bắp chân trái, gãy rồi.
Trên người có rất nhiều vết trầy da lớn nhỏ.
Nhưng may mắn chính là, nàng kịp thời bảo vệ đầu, vẫn giữ được tư thế co lại, không có vết thương trí mạng.
Chân tuy rằng gãy, rất đau nhưng cũng không có miệng vết thương lớn, không chảy quá nhiều máu, trong khoảng thời gian ngắn thì tính mạng không cần lo lắng, dựa vào hào quang nữ chính của Thập Bát Nương, rất có thể trước khi nàng chịu không nổi, sẽ cứu nàng lên.
Ôm ấp ảo tưởng tốt đẹp này, Trần Hi cứ chờ đợi, chờ đợi mãi.
Theo thời gian trôi qua, vết thương trên người càng ngày càng khó chịu đựng, nàng cũng càng lúc càng sốt ruột.
Vẫn chưa tìm thấy nàng?
Chẳng lẽ mệnh cách của nàng quá tệ, hào quang nữ chính của Thập Bát Nương cũng không che được?