Trần Hi ngồi xổm một bên nhìn một gốc cỏ nhỏ trong khe đá: "TTa không đi xa, ở đây thôi, ta thấy cây cỏ này đẹp."
Thập Bát Nương thò đầu nhìn thoáng qua, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“Sống khó khăn trong khe đá, có ý chí, đáng để học tập." Trần Hi lẩm bẩm tự nói.
Thập Bát Nương nhìn bóng lưng của nàng buồn cười hỏi: "Nói thầm cái gì vậy?”’
Trần Hi: "Suy nghĩ về cuộc sống.”
Thập Bát Nương cười đến không chịu nổi, vác gùi lên lưng: "Đi thôi, đừng suy nghĩ nữa, tuổi còn nhỏ, nên vì nhân sinh phấn đấu, suy nghĩ cái gì?"
Không phải đang nghĩ đến mấy chuyện buồn bã chứ? Đừng có nghĩ đến những chuyện như vậy.
Hai người bước sâu bước thấp, lại đi lên núi một đoạn, Thập Bát Nương nhìn chung quanh một chút, sau khi nhận định một phương hướng, nói với Trần Hi: "Đi theo hướng này, chắc chắn sẽ có nấm."
Nếu là thường ngày, nàng ấy cũng không tới bên này tìm, chủ yếu là Trần Hi rất hăng hái, lại muốn ăn lẩu, Thập Bát Nương liền mang theo nàng tới bên này.
Hai người đi chưa đầy mười mét đã tìm được mấy cụm nấm.
"Trần Hi." Nhìn Trần Hi cao hứng, Thập Bát Nương một bên hái nấm một bên hỏi nàng: "Có chuyện này ta muốn hỏi lâu rồi, nhưng sợ ngươi không vui..."
Trần Hi quả thật rất vui.
Mấy cây nấm này, đủ cho nàng ăn thoải mái rồi.
Nàng cũng không ngẩng đầu mà cười nói: "Muốn hỏi thì hỏi đi, giữa chúng ta còn có cái gì là không thể hỏi đâu chứ?"
Thập Bát Nương nghĩ nghĩ một chút rồi cảm thấy cũng đúng.
“Ngươi với Lục ca nhi là chuyện gì vậy?" Thập Bát Nương liền hỏi ra vấn đề mà nàng ấy đã nghi hoặc hồi lâu này.
“Hả?" Trần Hi nghe không hiểu, nhìn về phía nàng ấy: "Chuyện gì cơ?”
Thập Bát Nương: "Luôn cảm thấy các ngươi không còn thân thiết như trước, có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không có mà." Trần Hi lập tức phủ nhận: "Lục Thời Nghiễn phải học hành, bài vở nhiều, hắn còn không có thời gian nghỉ ngơi, ngươi cũng biết ta bận rộn với cửa hàng thế nào, mỗi người đều có việc của mình, sao có thể như trước đây, không thường xuyên ở cùng một chỗ, khiến ngươi cảm thấy xa cách? Nhưng đó không phải là chuyện bình thường sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-396.html.]
Thập Bát Nương cảm thấy lời Trần Hi nói có chút có lý.
Nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Trần Hi nhìn nàng ấy nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Thập Bát Nương: "...?”
Vậy sao?
Nhưng nàng ấy thật sự không tìm ra vấn đề rõ ràng, bởi vì sự chăm chỉ và bận rộn của Lục Thời Nghiễn nàng ấy cũng biết rõ, sự bận rộn của Trần Hi nàng ấy cũng rõ.
“Đi thôi, chúng ta trở về thôi." Hái nấm xong, Trần Hi nhìn giỏ, cảm thấy cũng đã đủ rồi: "Trở về chuẩn bị, là có thể nhúng lẩu ăn rồi.”
Thập Bát Nương liền không tiếp tục đề tài vừa rồi, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Dù sao Trần Hi cũng là người có chủ kiến.
Nhưng lúc đi xuống chân núi, nàng ấy vẫn nhịn không được lại hỏi một câu: "Ngươi luôn nói ta là nương tử trạng nguyên tương lai, muốn ôm đùi ta, để cho ta che chở ngươi, sao ngươi không nghĩ tới việc mình cũng trở thành nương tử trạng nguyên vậy?"
cười không ngừng: "Nương tử trạng nguyên cũng đâu có dễ làm vậy, ta muốn là có được sao?"
Nàng cũng không phải nàng ấy, nàng ấy là nữ chính, mệnh định là nương tử trạng nguyên, nàng cũng không phải.
Hơn nữa thi trạng Nguyên có bao nhiêu khó khăn, nàng là một người xuất thân từ tỉnh có tỷ lệ thi cử cao, hiểu rất rõ.
Thập Bát Nương: "Vì sao không thể có?”
Trần Hi: "Thi Trạng Nguyên khó lắm.”
Đừng nói nàng không có ý định thành hôn, dù có định kết hôn, cũng không thể may mắn chọn được trạng nguyên tương lai.
"Hơn nữa." Trần Hi nói tiếp: "Ta cũng không có mệnh tốt như ngươi, chọn được phu quân tương lai là trạng nguyên."
Thập Bát Nương chần chờ trong chốc lát, vẫn hỏi: "Ngươi thật sự không nghĩ đến Lục ca nhi nữa sao?"
Trần Hi: "...”
Thập Bát Nương: "Ta cảm thấy Lục ca nhi rất có thiên phú đọc sách, Lâm Lang ca ca vẫn nói với ta, thiên tư của Lục ca nhi còn tốt hơn nhiều so với huynh ấy, nếu ngươi có thể khẳng định Lâm Lang ca ca có thể thi đậu Trạng Nguyên, vì cái gì không cho rằng Lục ca nhi cũng có thể thi Trạng Nguyên?"