Không Thập Bát Nương bánh trung thu ngũ vị ngon, mà là nàng chỉ thích hương vị do chính tay .
Lục Thời Nghiễn nàng say, ý nghĩa trong lời của .
Cũng thể l do buổi tối cũng uống mấy chén rượu, phần hưng phấn, hoặc lẽ, dáng vẻ của Trần Hi lúc khiến khó mà kìm lòng .
Hắn chằm chằm Trần Hi, hỏi câu hỏi mà tự hỏi nhiều .
"Trần Hi, tại nàng với như ?"
Trần Hi , đôi mắt mơ màng vì uống nhiều rượu, chớp chớp: "Ta sợ chết."
Đặc biệt thẳng thắn.
Lục Thời Nghiễn mở to mắt, nhưng vẫn chằm chằm nàng: "Ta c.h.ế.t thì liên quan gì đến nàng?"
Trần Hi: "Ngươi c.h.ế.t , thể cũng sẽ chết."
Trái tim Lục Thời Nghiễn đột nhiên đập mạnh.
Hắn chết, nàng cũng sẽ chết, là ý gì?
Đồng sinh cộng tử?
"Ý nàng là gì? Cái gì gọi là c.h.ế.t , nàng cũng sẽ chết?" Lục Thời Nghiễn chằm chằm nàng hỏi.
Trần Hi mặc dù chút say, nhưng trong lòng vẫn tỉnh táo, những điều thể , ví như, nàng là xuyên , là Trần Hi nguyên bản, thể cho ai .
cũng vì uống quá nhiều, tuy lòng rõ ràng, nhưng hệ thống ngôn ngữ phần kiểm soát , liền suy nghĩ trong lòng: "Bí mật, thể !"
Lục Thời Nghiễn nhíu mày, đang đổi cách , truy hỏi...
"Ai đến ?"
Đợi mãi mà đợi đông gia trở về phòng, Minh Nguyệt bèn xem xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-392.html.]
Nhìn thấy Lục Thời Nghiễn và đông gia đang ở gần cửa, nhưng đang cái gì, nàng thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh cảm thấy cũng bình thường.
Lục ca nhi khó dịp trở về thôn một chuyến, đông gia cũng trở , nhất định là tới xem, chớ chi là đông gia còn Lục gia đưa chút bánh trung thu do tự tay .
"Là Lục ca nhi ." Minh Nguyệt bây giờ thể đảm đương việc, con cũng dũng cảm và thẳng thắn hơn nhiều, còn là cô gái nhút nhát như , nàng bước tới gần chào hỏi.
Lục Thời Nghiễn chỉ thể nuốt những lời hỏi.
“A, cua." Trần Hi thấy Minh Nguyệt, nghĩ đến điều gì đó, đưa đĩa trong tay qua: "Mau ăn , lát nữa nguội sẽ ngon .”
Nói xong, với Lục Thời Nghiễn: "Ngươi cũng ăn khi còn nóng, nguội sẽ còn thơm nữa."
Nàng thích ăn cua khi còn nóng hổi, nguội nàng luôn cảm thấy mùi tanh.
Nghe đông gia như , Minh Nguyệt lúc mới chú ý tới Lục Thời Nghiễn đang cầm trong tay hai con cua hấp chín.
cầm khô khốc bằng tay trần, khiến Minh Nguyệt giật .
Đây là... đông gia say !
Lại thần sắc đông gia, chẳng là say !
Thảo nào trực tiếp đưa cua hấp nóng hổi tay Lục ca nhi, nàng vội vàng cầm lấy đĩa, đỡ lấy Trần Hi: "Đông gia, say ."
“Không mà." Trần Hi nhíu mày: "Ta chỉ uống hai ly thôi."
Minh Nguyệt cũng dám buông tay, nàng gắt gao khoác cánh tay đông gia, với Lục Thời Nghiễn: "Đông gia uống nhiều hai chén, Lục ca nhi chuyện , ngoài cửa gió, sợ đông gia cảm lạnh."
Trông thấy dáng vẻ của nàng lúc , hỏi cũng gì, ngoài cửa hứng gió.
Hắn cũng tiện quấy rầy nhà lúc ăn cơm tối, liền : "Ta , ngươi mau đưa nàng , đừng để gió, ngày mai sẽ đau đầu."
Minh Nguyệt cũng lo lắng điều .
Nhất là khi dứt lời, một cơn gió thu thổi qua, mang theo hàn ý và ẩm ướt rõ rệt, Minh Nguyệt cũng thêm gì với Lục Thời Nghiễn: "Được.”
Lục Thời Nghiễn Trần Hi, lúc mới lui về phía một bước: "Cảm ơn bánh trung thu và cua của nàng.”
Trần Hi khoát tay, vô cùng hào phóng: "Khách khí, đáng gì, Trung thu vui vẻ, bye bye.”