“Không phải." Trần Hi nghiêm túc nói: "Không liên quan gì đến chuyện này, chỉ là con không muốn kết hôn."
Mẹ Trần nhìn cha Trần một cái.
Con gái hiện tại làm việc rất quyết đoán, hai người quả thực không thể làm chủ cho nàng nữa, hơn nữa chuyện trước đây khiến họ luôn cảm thấy áy náy, cho rằng là do bản thân không suy xét kỹ càng, để con gái phải chịu cảnh phiền phức.
Hiện tại, họ càng cảm thấy chuyện trước đây để lại bóng ma tâm lý cho con gái, lòng càng thêm áy náy và thương xót.
Thật lâu sau, mẹ Trần mới nhẹ giọng nói: "Vậy trước mắt chúng ta không đề cập tới việc này, con cứ thư giãn tâm trạng, một hai năm sau, tâm trạng tốt hơn, nhìn nhận mọi việc thoải mái hơn, chúng ta lại bàn đến."
Con gái năm nay vừa qua sinh nhật mới mười sáu tuổi, chưa phải là lớn. Sang năm tìm kiếm cũng không muộn.
Trần Hi có chút bất lực.
Nhưng nàng cũng biết, nàng không có khả năng thuyết phục được cha Trần và mẹ Trần chấp nhận ý tưởng không kết hôn của mình
Đừng nói thời đại này, thậm chí ngay cả xã hội hiện đại mà nàng sống trước đây, việc không kết hôn vẫn chưa được chấp nhận rộng rãi.
Lại thấy cha Trần và mẹ Trần vẫn đầy áy náy vì hôn ước trước đây, lòng nàng mềm đi, chỉ đành nói: "Việc này không vội, nhiệm vụ hàng đầu của nhà chúng ta bây giờ là kinh doanh cửa hàng thật tốt, những chuyện khác, sau này hãy nói.”
Tạm thời cứ như vậy, chờ đến khi cuộc sống dư giả, cha mẹ hoàn toàn yên tâm, lúc đó sẽ từ từ khuyên bảo.
Cha mẹ Trần lại chỉ cho rằng con gái đúng là bị hôn ước trước đây làm cho sợ hãi, càng thêm áy náy và thương xót, liên tục đồng ý: "Được rồi, cứ theo lời con nói, hiện tại không nhắc đến, đợi một hai năm nữa."
Trần Hi: "...”
Một hai năm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-388.html.]
Được rồi, có thể kéo dài một năm là một năm.
Hy vọng kéo dài mãi, họ sẽ hiểu ra và chấp nhận.
Trần Hi tính toán như vậy, trong lòng cha mẹ Trần cũng có tính toán của mình.
Trước khi hai ông bà đi ngủ đã lén thương lượng, bọn họ bây giờ vẫn phải tiếp tục tìm kiếm một nhi lang tốt, bằng không chờ qua một hai năm nữa, khi khuê nữ đã mở lòng, đến lúc đó bọn họ lại không tìm được nhi lang nào tốt để giới thiệu thì làm sao bây giờ? Cũng không thể ra đường tuỳ tiện tìm một người được.
Hiện tại cứ tìm hiểu kỹ, đợi khi con gái đồng ý, cho con gái chọn lựa, như vậy không lỡ thời gian.
Nhưng việc này bọn họ đã nói xong, chỉ lén lút tìm kiếm, không cho người khác phát hiện, cũng không nói với khuê nữ, miễn cho làm cho nàng mất hứng.
Người một nhà cứ mỗi người một lòng như vậy, ai cũng không nói.
Việc làm ăn của Trần Ký vẫn tiếp tục phát đạt, tiên sinh phòng kế toán mới tìm được nửa tháng ,không làm vừa ý Trần Hi, nàng lại tiễn người đi, sau đó tìm kiếm một thời gian cũng không tìm được người phù hợp, đành tự mình làm, đồng thời đào tạo Minh Nguyệt. Điều này làm cho Trần Hi vốn đã bận rộn nay lại càng thêm bận.
Mãi cho đến tháng tám, Lâm Lang thông qua viện thí, trở thành tú tài, chính thức bước vào con đường khoa cử, đạt được danh vọng.
Cho dù sớm biết Lâm Lang sẽ đỗ đạt nhưng cả Hạ gia và Lâm gia vẫn vui mừng không thôi.
Thập Bát Vị liên tục mở tiệc ăn mừng trong vòng ba ngày.
Trần Hi cũng vui vẻ, cũng cùng nhau ăn mừng, vì Lâm Lang ăn mừng, cũng là vui vẻ vì Thập Bát Nương.
Ngoài ra, Lâm Lang và mẹ Lâm còn định về thôn tế tổ.
-- trong thôn có người đỗ tú tài là chuyện lớn, cho dù Lâm Lang và mẹ hắn ta không có ý định này thì trưởng thôn cũng sẽ tổ chức.
Chuyện vui lớn như vậy, Trần Hi tất nhiên phải tham gia, hơn nữa lại gần đến tết Trung thu, Trần Hi liền quyết định mang theo cha Trần mẹ và anh trai về thôn ăn mừng với Lâm gia, đồng thời trở về ăn tết, liền quyết định đóng cửa tiệm, cho nhân viên nghỉ về nhà đoàn viên.