Bị Minh Nguyệt nói thầm như vậy, Trần Hi cũng quan sát mấy ngày, quả nhiên có một nam tử tuổi tác không quá lớn, thường thường xuất hiện ở bên ngoài cửa hàng, giống như là tìm người nào đó, nhìn quanh trong cửa hàng, rồi lại không vào cửa hàng, chỉ nhìn quanh một hồi liền rời đi.
Nhìn tướng mạo và quần áo thì không giống là người xấu, nhưng luôn nhìn xung quanh như vậy một lát rồi rời đi, quả thật rất kỳ quái.
Hôm nay, người đó lại tới, Trần Hi bèn bảo Minh Nguyệt đi hỏi xem hắn ta có chuyện gì.
Minh Nguyệt đã sớm muốn thăm dò hắn ta, nghe vậy lập tức đi làm, Vừa bước ra ngoài đi về phía nam nhân trẻ tuổi kia vừa gọi một tiếng, hắn ta đã quay người chạy mất.
“Quả thật là có vấn đề.” Trần Hi nói với Minh Nguyệt: “Sau này phải cẩn thận đề phòng.”
Minh Nguyệt cũng cảm thấy như vậy, lúc này gật đầu: "Ta sẽ nói với bọn họ một chút.”
Qua hai ba ngày, buổi tối lúc về nhà, cha mẹ Trần Hi mới thú thật với nàng rằng không cần lo lắng nữa, nam nhân trẻ tuổi kia không có ý xấu.
Lúc này Trần Hi mới biết, cha mẹ nàng lại sau lưng nàng tìm người để mai mối.
Ngoại trừ Chu Hiểu Niên này, còn có vài người nữa.
Trần Hi ngạc nhiên đến mức cằm gần rơi xuống.
Chuyện này, nàng hoàn toàn không hay biết.
Cha Trần và mẹ Trần lại đưa ra lời giải thích hợp lý: "Hôn nhân đại sự, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Con ngày ngày bận rộn với tiệm, cha mẹ tự nhiên phải lo liệu cho con.”
Đương nhiên, bọn họ vẫn chỉ là ở giai đoạn xem xét, cũng không phải muốn độc đoán làm chủ cho nữ nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-387.html.]
Họ dự định, sau khi chọn lọc xong xuôi, mới nói với con gái. Không ngờ rằng con trai nhà họ Chu lại trực tiếp chạy đến bên ngoài cửa hàng.
Cha Trần và mẹ Trần nhất trí cảm thấy, tiểu nhi tử Chu gia kia không đủ ổn trọng.
Trần Hi nghe bọn họ nói qua nói lại, không khỏi cảm thấy bất lực.
Thật lâu sau, nàng ngắt lời bọn họ: "Cha mẹ đừng lo cho con nữa, con không định kết hôn.”
Ông bà Trần lập tức luống cuống: "Không thành hôn làm sao được? Có phải con thấy những gia đình cha mẹ chọn không ổn không? Chúng ta vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, chưa có quyết định gì mà, chẳng phải còn chưa chọn xong đem đến cho con xem sao? Chúng ta chọn xong sẽ cho con tự quyết định!”
Lúc trước hôn sự cùng Lục gia đã náo loạn một trận như vậy, cha Trần và mẹ Trần hiện tại đã nhìn nhận thoáng hơn nhiều về hôn sự của con gái, cũng cẩn trọng hơn nhiều, hơn nữa qua hành động và lời nói của Trần Hi suốt nửa năm qua, họ càng không muốn tự ý định đoạt tương lai chồng con cho nàng.
Bọn họ làm như vậy là vì nhìn con gái mỗi ngày bận rộn mệt mỏi như vậy, hơn nữa hôn sự của con cái vốn là trách nhiệm của cha mẹ, bọn họ đã nghĩ, trước tiên họ chọn lọc qua, sau đó mới nói với con gái.
Nào ngờ, nữ nhi nói thẳng rằng không có ý định thành hôn.
"Con yên tâm." Cha Trần cũng cam đoan nói: "Cha và mẹ con nhất định phải được con gật đầu mới có thể đồng ý, tuyệt đối sẽ không chọn người con không thích."
Trần Hi: "Cha, mẹ, con không có ý này, con thật sự không có ý định thành hôn, hiện tại cửa hàng vừa mới vừa mở, công việc rất bận rộn, con thật sự không có ý định này."
Cha Trần và mẹ Trần lại hiểu lầm ý của nàng: "Ngươi nói đúng, cửa hàng của chúng ta hiện tại vừa mới mở, sau này còn phải phát triển hơn nữa, con hiện tại bận rộn không thể kết hôn ngay, nhưng không sao, cha mẹ sẽ giúp con tìm một người tốt. Chuyện này không thể quyết định trong một hai ngày, phải tìm hiểu kỹ lưỡng. Đợi một hai năm nữa, cửa tiệm ổn định, không phải là tốt sao?"
Trần Hi: "... Con không có ý đó. Ý con là, con không muốn kết hôn."
Trong xe ngựa bỗng trở nên yên lặng.
Qua một hồi lâu, mẹ Trần mới thật cẩn thận hỏi: "Có phải hôn ước lúc trước với tiểu tử Lục gia đã làm cho con khó chịu không? Ta và cha con sẽ tìm hiểu kỹ lưỡng, chuyện đó là ngoại lệ, không phải lần nào cũng như vậy..."