Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 375

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:33:58
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Hi: "Không cần khách khí.”

Dứt lời nàng hỏi: "Thấy ngươi lúc nãy kể chuyện chăm chú, bối cảnh, hiểu ?”

Nhân vật trong quyển sách vô cùng phức tạp, đôi khi một ngày , phía cũng khó mà nối tiếp , cho nên, lượng khách bên nàng cũng định.

Trần Hi thấy lúc nãy chăm chú như , chút tò mò.

“Lúc Lý Sơn đại ca trở về qua vài câu, đại khái thể hiểu một ít." Lục Thời Nghiễn .

Trần Hi: "Vậy , Lý đại ca còn với ngươi những thứ ?”

Lục Thời Nghiễn gật đầu.

Trần Hi đột nhiên nhớ tới, bắt đầu từ khi nào Lý Sơn đột nhiên bắt đầu thích sách.

Trước giao hàng xong, bận rộn là ngay, từ khi nào, bắt đầu kể chuyện, thể vài đoạn mới .

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Trần Hi hỏi Lục Thời Nghiễn: "Không là ngươi , cho nên để cho Lý đại ca xong đó trở về cho ngươi chứ?"

Lần bệnh, về chăm sóc hai ngày, cũng từng hỏi nàng vài về chuyện kể chuyện trong tiệm.

Lục Thời Nghiễn: "...”

Chân tướng cũng như thế, nhưng bề ngoài thì Trần Hi quả thật đúng .

thường xuyên hỏi Lý Sơn, Lý Sơn mới bắt đầu chăm chú sách, đó trở về cho .

Hắn hỏi, chỉ là , chuyện kể chuyện trong cửa hàng Trần Hi tiến hành tới , để thể ước tính xem nhu cầu sách cấp bách .

Thấy Lục Thời Nghiễn lời nào, Trần Hi liền rằng đoán đúng.

Nàng ngờ sự việc như .

Vừa ngạc nhiên buồn .

“Lý đại ca cũng đầy đủ ." Nàng .

Lục Thời Nghiễn: "Không , thể tự bổ não.”

Trần Hi nhất thời vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-375.html.]

Bổ não?

Lục Thời Nghiễn còn học cách chuyện của nàng nữa.

nghĩ tới bộ dạng tự bổ não của Lục Thời Nghiễn, Trần Hi liền mừng rỡ thôi.

Lục Thời Nghiễn hiểu lời của buồn chỗ nào, thể khiến Trần Hi đột nhiên vui vẻ như .

Chần chừ một lát, cũng theo.

Không , nàng vui vẻ thì cũng vui vẻ.

“Những thứ ." khi đủ, Trần Hi mở khóa một ngăn kéo quầy, lấy một gói đồ, đặt thùng sách của Lục Thời Nghiễn: “Ngươi cầm về mà , Lý đại ca kể cũng đủ, thật sự khó chịu...”

Nói xong, nàng hạ thấp giọng, nghiêng ngoài nhỏ giọng với Lục Thời Nghiễn: "Đây là bộ bản gốc, ngươi tự xem , đừng với khác.”

Nhìn Trần Hi đột nhiên đến gần, thở Lục Thời Nghiễn lập tức ngừng .

Hắn rũ mắt cũng thể thấy lông tơ tinh tế mặt nàng.

A, lông tơ cũng đáng yêu như .

Thấy Lục Thời Nghiễn sững sờ , Trần Hi nghĩ vì thấy tất cả các bản sách mà vui đến ngơ ngẩn, bèn lên: “Về từ từ mà , sắp xếp hết , cũng xong từ lâu, bản gấp dùng, ngươi đừng vì mà quên ăn quên ngủ, khi nào xong thì mang qua là .”

Lục Thời Nghiễn hồn, ngước mắt nàng.

Bốn mắt chạm .

Khoảng cách quá gần, hồi thần, trong mắt còn mang theo chút mơ hồ, lên, chỉ mắt mà còn mang cảm giác thanh thuần của thiếu niên.

Hô hấp của Trần Hi cứng .

Ngay cả nhịp tim cũng kiểm soát .

Quả là cực kỳ thuần khiết.

Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Hi khi nhan sắc tấn công.

Nàng cố gắng khống chế nhịp tim loảng xoảng của , cảm khái một tiếng ở trong lòng, dù thông minh đến cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, thể sâu sắc đến chứ.

Ngược chính , thiếu chút nữa sắc chói mắt.

Nàng chớp mắt, lùi một chút, kéo giãn cách giữa hai .

Trơ mắt nàng rời khỏi mắt , tay Lục Thời Nghiễn đặt hòm sách tự chủ mà dùng sức, nhưng mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ thản nhiên nàng cách càng xa.

Loading...