Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 373

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:33:54
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Bân đang .

Hai nhất thời nhúc nhích.

Cuối cùng vẫn là Nghiêm Bân gật đầu với .

Lục Thời Nghiễn cũng khẽ gật đầu đáp .

Đáp xong liền lập tức thu hồi tầm mắt,chỉ thoáng thắc mắc trong lòng - như thể ngủ đủ .

lúc tâm trạng Lục Thời Nghiễn cực kỳ .

Thậm chí khi kể chuyện vang, khóe miệng cũng nhếch lên theo.

Nghiêm Bân chằm chằm Lục Thời Nghiễn một lát, đó mới thu hồi tầm mắt.

Bọn họ cũng gì khác biệt, ?

Ít nhất đối với xem khác .

Trần Hi chính là tâm địa thiện lương, mới chiếu cố nhiều, những chuyện xác định, Trần Hi là thông minh chói mắt, nếu quyết định thì hiếm khi sẽ đổi.

Mặc dù như quân tử, nhưng trong lòng Nghiêm Bân quả thật dễ chịu ít.

Lục Thời Nghiễn cũng thèm để ý đến việc Nghiêm Bân đang suy nghĩ gì, Linh Đang đài, những câu chuyện từ miệng kể chuyện, nụ mặt càng lúc càng tươi.

Nghe ca ca Lục Thời Nghiễn tới, Trần Hi vội vàng từ phía bếp, ngước mắt lên thấy cảnh tượng .

Đại sảnh ồn ào náo động, ục Thời Nghiễn ở góc khuất, ánh nắng chiếu lên vai , mỉm , góc mặt nghiêng như tranh vẽ.

Nàng Lục Thời Nghiễn, Linh Đang đang kể chuyện, đó một lát, cũng bất giác mỉm .

Lục Thời Nghiễn cũng thích kể chuyện ?

Trước đây nàng từng phát hiện .

Nàng một lúc, đến khi Trần Diệu mang bình nước mía lê tuyết , nàng mới hành động.

“Để cho.” Nàng với Trần Diệu: “Ca nghỉ .”

Trần Diệu ai một tiếng: "Đây là của Thời Nghiễn .”

Trần Hi xưng hô cho cả kinh, nhịn ca ca thêm vài .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-373.html.]

Thời Nghiễn ?

Lục Thời Nghiễn trở thành Thời Nghiễn trong lòng ca ca từ khi nào?

Sao nàng ?

“Muội mệt ?" Thấy bất động, Trần Diệu lập tức săn sóc : "Vậy nghỉ ngơi, , mệt.”

Trần Hi ngăn Trần Diệu : "Muội mệt, ca nghỉ một chút , lát nữa nhiều hơn, còn nhờ ca ca giúp đỡ.”

Vừa lát nữa còn nhiệm vụ, Trần Diệu liền kiên trì nữa, gật đầu, qua một bên nghỉ.

“Ngươi cũng thích kể chuyện ?”

Trần Hi đến góc khuất, đặt bình nước xuống, mỉm hỏi.

Dù trong lòng luôn để ý đến Trần Hi, Lục Thời Nghiễn vẫn đến khi thấy những lời mới ngẩng đầu lên, giả vờ như mới phát hiện: “Quyển sách trong tiệm của nàng thực sự thú vị, kể chuyện mà nàng tìm cũng tài giỏi.”

Lời trong lời ngoài, đều khen ngợi ánh mắt tinh tường của Trần Hi, chọn sách, còn tìm .

Dù cho quyển sách chính là do .

Trần Hi rót cho một bát nước mía tuyết lê.

“Tất cả đều nhờ vận may của ." nàng nhẹ, nhận công lao về : “Có lẽ là, thiện hữu thiện báo.”

Nghe nàng tự trêu chọc như , Lục Thời Nghiễn mỉm .

“Quả thực là thiện hữu thiện báo.”

Trần Hi chỉ trêu ghẹo bản , Lục Thời Nghiễn một cách nghiêm túc, nàng chút ngượng ngùng: “Cũng đến mức như .”

Lục Thời Nghiễn nàng một cái: "Sự thật đúng là như thế, nàng xứng đáng.”

Trần Hi: "...”

Được .

Nàng vui vẻ lên, cũng thầm trong lòng, chỉ mong rằng trời cao thấy nàng nhiều việc thiện, sẽ cho nàng việc đều thuận lợi, toại nguyện.

Đầu tiên là chuyện Lục Thời Nghiễn.

Đêm qua lúc thấy Lục Thời Nghiễn,trời khuya, , lúc thấy sắc mặt của Lục Thời Nghiễn quả thực khá hơn nhiều.

Tuy rằng vẫn gầy như cũ, nhưng mặt mày tinh thần phấn chấn của một thiếu niên.

Nhìn hề ốm yếu, bất cứ lúc nào cũng thể ngã xuống như nữa.

Loading...