Mặt hắn ta trắng bệch, sững sờ nhìn Trần Hi, lộ ra vẻ bi thương không hề che giấu.
Trần Hi thở dài trong lòng.
Nhưng mà chuyện tình cảm này cũng không thể cưỡng cầu.
Huống chi nàng không hề có ý định kết hôn, cho dù có, Nghiêm Bân cũng không phải kiểu người nàng thích.
Nàng vẫn luôn coi hắn ta là một nhân viên vô cùng đắc lực, là nhân tài cần được bồi dưỡng chưa từng có ý gì khác, dù chỉ trong chốc lát cũng không hề có.
Những chuyện này, một lần nói rõ ràng vẫn hơn.
“Ngươi là người tốt.”
Trần Hi không ngờ, có ngày nàng cũng sẽ phát "thẻ người tốt" cho người khác.
“Cũng là một người bạn rất đáng kết giao." Nàng lại nói: "Ta rất coi trọng ngươi như một người bạn.”
Ý ở ngoài lời, cũng chính là làm một người bạn mà thôi.
Nghiêm Bân gần như tan nát, ngơ ngác nhìn Trần Hi, lặng lẽ nghe từng lời nàng nói, từng chữ như mũi kiếm đ.â.m vào tim hắn ta,
Nàng đã nói như vậy, nếu hắn ta còn không hiểu thì thật là vô lễ.
Hắn ta không phải kẻ mặt dày mày dạn.
Hơn nữa...
Hắn ta không nhìn thấy trong ánh mắt nàng có chút do dự nào.
Vẫn giống như bình thường, ý cười dịu dàng, thần thái bình thản.
Vừa rồi hắn ta còn cảm thấy ấm lòng nhưng giờ đây mới nhận ra, đó không phải là ấm lòng, mà là... khoảng cách.
Khoảng cách mà lẽ ra họ phải duy trì.
Nụ cười của nàng đối với hắn ta đã luôn luôn như vậy, điều hắn ta cho là khác thường, chỉ là do hắn ta tự tưởng tượng ra.
Hắn ta cười khổ ở trong lòng một tiếng, là hắn ta đã tưởng tượng quá nhiều
Cho rằng nàng đối với Lục Thời Nghiễn cũng chỉ là bạn bè bình thường, hẳn là coi trọng hắn ta hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-365.html.]
Hiện tại xem ra, hắn ta cũng giống vậy, cũng không phải ngoại lệ gì, tất cả đều là hắn ta đa tình.
“Ừm.” Sau một lúc lâu, hắn ta cười khổ gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Dứt lời, hắn ta lại nói: "Ngọn đèn này, nếu ngươi đã thích thì cứ giữ lại đi.”
Vốn chính là làm cho nàng, mẫu đơn cũng rất thích hợp với nàng.
Quan trọng là, nàng thích nó.
“Không được." Trần Hi lại lần nữa từ chối: “Ta vốn là người phàm tục, thứ đẹp đẽ như vậy ngắm một lần là đủ, vẫn nên trả lại cho chủ nhân thì hơn.”
Nàng không phải người phàm tục, nàng là người tỉnh táo.
Trong lòng Nghiêm Bân hiểu rõ ý của Trần Hi, nàng đã nói như vậy, hắn ta đành phải nhận lấy hoa đăng.
“Tiểu muội và tam đệ đang chờ ngươi sao?" Trần Hi nhìn sang một bên, nói với Nghiêm Bân: "Hiếm khi hôm nay náo nhiệt như vậy, ngươi hãy dẫn bọn họ đi chơi đi.”
Trong lòng Nghiêm Bân đã không còn ý vui đùa, nhưng nghe Trần Hi nói như vậy, hắn ta vẫn gật đầu: "Ừ.”
“Hai người bọn chúng ngày thường đã gây thêm phiền toái cho ngươi rồi." Hắn ta còn nói thêm.
Trần Hi nở nụ cười: "Không hề phiền chút nào, hai đứa rất thông minh, lanh lợi, miệng lại ngọt, thường giúp ta tiếp khách, ta thực sự thích chúng từ tận đáy lòng. Mau đi đi, trời cũng không còn sớm, lát nữa chúng sẽ buồn ngủ.”
Nghiêm Bân biết mình không thể không cáo từ.
Cho dù... không được, hắn ta vẫn muốn giữ thể diện trước mặt Trần Hi, lùi lại một bước rồi ôm quyền với Trần Hi: "Nhưng vẫn phải cảm ơn Trần lão bản đã cho cơ hội.”
Trần Hi không khách sáo nữa, cười nói: "Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng chỉ có thể chấp nhận.”
Nghiêm Bân cũng cười, cười đẹp hơn lúc nãy một chút, ít nhất không còn cay đắng nữa: "Nên vậy.”
Nói xong, hắn ta không trì hoãn nữa, nói: "Vậy ta dẫn đệ muội của ta đi chơi, Trần lão bản cũng đón tết vui vẻ nhé.”
Trần Hi vừa muốn gật đầu nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, mở miệng nói: "Còn có một việc..."
Nghiêm Bân vừa định quay đi, nghe vậy lập tức đứng lại, chăm chú nhìn nàng.
Trần Hi suy nghĩ một chút nói: "Ta vẫn cảm thấy ngươi nên tiếp tục đọc sách.”
Nghiêm Bân: "...”
Trần Hi lại nói: "Trần Ký vẫn sẽ tạo điều kiện cho ngươi, ngươi có thể đến đây làm thêm ngoài giờ học, tiểu muội và Tam đệ vẫn làm việc tại tiệm như bây giờ. Ta thấy ngươi có tài năng, bỏ lỡ thật đáng tiếc.”