Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 359

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:33:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm qua là ngày cuối cùng cửa hàng buôn bán, lại tổ chức bữa cơm cuối năm, về đến nhà đã rất muộn, không kịp làm gì.

Điều đầu tiên cần làm hôm nay là lắp bức bình phong này.

Nàng đã học rất kỹ, tự tin có thể tự lắp được.

Chỉ là...

Nàng nhìn bức tranh núi xanh phủ tuyết một lúc, vẫn cảm thấy rừng trúc trong tranh giống như rừng trúc hôm đó nàng và Thập Bát Nương gặp Lục Thời Nghiễn trên núi, nàng dùng giọng điệu âm dương quái khí để nói chuyện với Lục Thời Nghiễn.

Nhưng vị trí lại không đúng lắm.

Nàng nhìn rất nhiều ngày nhưng cũng không nhận ra điều gì đặc biệt, hôm nhỏ về làng gặp Lục Thời Nghiễn, quên không hỏi xem rốt cuộc là rừng trúc nào trong tranh.

Nghĩ đến đây, Trần Hi không tự chủ được mà nghĩ tới Lục Thời Nghiễn.

Cũng không biết lễ mừng năm mới hắn đã chuẩn bị những gì, trước đây đã quên tặng cho hắn một ít đồ mừng năm mới.

Quên đi, lúc này lại cố ý đưa qua thì lại quá cố ý, Lục Thời Nghiễn không thể nào không biết tự chuẩn bị.

Loại chuyện này nàng không cần lo lắng thì tốt hơn, làm quá nhiều thì Lục Thời Nghiễn càng dễ hiểu lầm.

Nghĩ tới đây, suy nghĩ của Trần Hi hơi dừng lại một chút, rất nhanh sau đó nàng liền lắc đầu ném suy nghĩ đột nhiên xuất hiện ra ngoài.

Sau bữa sáng, cả nhà lại tất bật chuẩn bị.

Bận rộn cả ngày, đến khi trời tối cũng còn chưa bận rộn xong, nhưng trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ tươi cười, bận rộn một ngày cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngày hôm sau là giao thừa, mọi người dù dậy sớm cũng cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Đã thu dọn một ngày, hơn nữa tòa nhà quả thật cũng không đặc biệt lớn, năm người bận rộn một ngày rưỡi cũng đủ rồi.

Trời vừa mới tối, Trần Hi liền mang theo Minh Nguyệt và Trần Diệu cùng nhau đốt đèn lồng trong nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-359.html.]

Ngoại trừ câu đối xuân, còn dán hoa cửa sổ và chữ Phúc, cùng những đồ trang trí mua về, đèn lồng sáng lên, tạo cảm giác lễ hội rực rỡ.

Trần Hi rất vui vẻ.

Nhưng vui nhất chính là Minh Nguyệt.

Đây là năm mới vui vẻ hạnh phúc nhất mà nàng ấy trải qua kể từ khi nàng ấy có thể nhớ được.

Tuy rằng lễ mừng năm mới là ngày nhà nhà đoàn viên, nàng ấy cũng nhờ theo đông gia mới có thể đón Tết vui vẻ như vậy, nhưng vẫn rất hạnh phúc.

Nàng ấy đã sớm không có nhà, chỉ cần đông gia cần nàng ấy một ngày, nàng ấy sẽ ‘có nhà’ một ngày.

Cho dù chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng tốt hơn trước đây tuyệt vọng vô vọng, ít nhất, nàng ấy đã thực sự vui vẻ hạnh phúc.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng ấy lại làm việc liều mạng như vậy - - sợ mình làm chỗ nào không đủ tốt, ông trời liền lấy đi phần may mắn này của nàng ấy.

Cũng chỉ có liều mạng làm việc, liều mạng đi học hỏi mọi thứ mà đông gia giao phó, tận tâm tận lực, nàng ấy mới có thể an tâm.

Trần Hi đã sớm nhận ra tâm tư của Minh Nguyệt, đau lòng thì đau lòng,nhưng nàng vẫn chú trọng dạy dỗ Minh Nguyệt học hỏi mọi thứ, chờ Minh Nguyệt đã có nền tảng vững chắc trong thế giới này, nàng sẽ không còn cảm giác bất an nữa như vậy nữa, hơn nữa, nếu chẳng may Trần Hi bước nhầm, không thể thoát khỏi sự ràng buộc của cốt truyện gốc, Minh Nguyệt cũng có thể tự mình sống tốt.

“Chúng ta b.ắ.n pháo đi!" Sau khi thắp sáng tất cả đèn lồng, Trần Hi đề nghị.

Trần Diệu đương nhiên rất thích, đáp ứng nhanh nhất: "Được được! Bắn pháo!”

Minh Nguyệt vẫn còn là một đứa trẻ cho nên cũng thích những thứ này, chỉ là nàng ấy không hoan hô như Trần Diệu.

Chỉ săn sóc nói: "Vậy ta đi lấy pháo và gậy trúc.”

Trời đã tối, nhà nhà đều đang đón lễ mừng năm mới, tiếng pháo lộp bộp không dứt bên tai, Trần Hi cột một cây pháo lên gậy trúc, sau đó để Trần Diệu cầm.

Trần Diệu không đồng ý: "Muội muội cầm đi, để ta đốt! Đốt pháo nguy hiểm, để ta đốt!”

Trần Hi không lay chuyển được hắn, đành phải để cho hắn đi đốt: “Ca cẩn thận đấy, khi nhang chạm vào ngòi pháo, hãy nhanh chóng chạy ra!”

Loading...