Bộ dạng này của nàng khiến Lý Sơn và Minh Nguyệt càng cảm thấy tình hình nghiêm trọng, cả hai không dám mở miệng.
Cho nên trong phòng ấm cực kỳ yên tĩnh.
Bởi vì lực chú ý đều ở trên việc trồng nấm, ba người cũng không chú ý tới Lục Thời Nghiễn ở cửa viện.
Điều này cũng dẫn đến việc, khi Lâm Lang vừa lên tiếng, bọn họ liền nghe được rõ ràng.
Trần Hi không phát hiện ra vấn đề gì rõ ràng, đang thử nắm nắm đất trộn mùn cưa và tro, vừa nghi ngờ thì chợt nghe được giọng nói của Lâm Lang truyền từ bên ngoài vào.
Hả?
Lông mày nàng khẽ nhíu
Ngoại trừ Lâm Lang, sao nàng còn nghe thấy tiếng Lục Thời Nghiễn?
Lâm Lang vừa mới gọi là Lục huynh đúng không?
Lục Thời Nghiễn tới rồi à?
Nàng đứng thẳng dậy, nhìn ra ngoài.
Bên ngoài nhìn vào bên trong không rõ lắm, nhưng từ cửa sổ dùng giấy dầu phong kín nhìn ra bên ngoài lại thấy rất rõ ràng.
Lục Thời Nghiễn đúng là đang ở ngoài cửa.
Trần Hi không buông đất trong tay, trực tiếp đi ra ngoài.
Minh Nguyệt vội vàng tới hỗ trợ vén rèm.
Lục Thời Nghiễn đang do dự có nên đợi lát nữa quay lại hay không, hoặc là dứt khoát chờ ở nhà, Trần Hi trở về tóm lại còn phải rời đi, muốn rời đi thì cũng phải đi qua cửa nhà hắn, đến lúc đó coi như tình cờ gặp gỡ, kỳ thật cũng giống như vậy.
Nhưng vừa mới có ý nghĩ đó, rèm đã bị nhấc lên.
Nhìn thấy Trần Hi, Lục Thời Nghiễn lập tức xóa sạch suy nghĩ chờ ở nhà lúc nãy.
Hắn vẫn muốn nhìn thấy nàng ngay lập tức.
Không cần làm gì khác, chỉ cần nhìn một cái cũng tốt.
Lâm Lang cũng đi tới cửa, nhưng người Trần Hi nhìn thấy đầu tiên chính là Lục Thời Nghiễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-355.html.]
"Sao ngươi lại tới đây?" Thấy hắn đang nhìn mình, Trần Hi nở nụ cười.
Khóe miệng Lục Thời Nghiễn cũng khẽ cong lên: "Vừa mới nghe nói nàng đã trở lại, lại còn về vào giờ này, sợ nàng có chuyện gì, liền tới xem."
Trần Hi gật đầu: "Cũng không có việc gì, chỉ là về xem tình hình nấm trồng ở nhà."
Dứt lời, nàng ra hiệu: "Cứ đứng ở cửa làm gì, vào đi."
Chờ Lục Thời Nghiễn cử động, Trần Hi lúc này mới chú ý tới Lâm Lang, liền nói với Lâm Lang: "Lâm ca nhi cũng mời vào."
Lâm Lang nhìn Trần Hi lại nhìn Lục Thời Nghiễn, sâu sắc cảm nhận được những gì mà Thập Bát Nương nói với hắn ta, hai người này rất quái lạ.
Hơn nữa còn là loại cực kỳ kỳ lạ.
Nếu không phải hắn ta biết rõ quan hệ của hai người, hắn ta đã cho rằng hai người này tình lang ý thiếp.
Tất nhiên, hắn ta không có ý bôi nhọ ai, chỉ là cảm giác của hắn ta đúng là như vậy.
"Ta vừa lúc có thứ muốn ngươi mang cho Thập Bát Nương." Lâm Lang đều đè xuống tất cả những sự nghi hoặc của mình, nở nụ cười thân sĩ mà lễ phép: "Sợ ngươi bận rộn đi ngay, cho nên mới liền nhanh chóng tới đây."
Trần Hi cầm nắm đất trong tay, nở nụ cười: "Được."
Dứt lời, nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt trực tiếp rơi xuống nắm đất trong tay mình.
Nàng nắm chặt, nhìn thấy nước rỉ ra từ kẽ tay, trong đầu lóe lên ý nghĩ, nàng nghiêm mặt nói: "Hai người chờ ta một chút."
Nói xong, nàng lập tức vào nhà.
Lục Thời Nghiễn và Lâm Lang không rõ nguyên do, Lâm Lang thì không nghĩ ngợi nhiều, nhưng Lục Thời Nghiễn lập tức cau mày
Sao lại thế, trông dáng vẻ vừa rồi, như có chuyện rất nghiêm trọng.
Hắn không kìm lòng, liền hỏi: "Trần Hi, có chuyện gì không?"
Trần Hi đã di chuyển đến chỗ khác, lại nắm thêm một nắm đất, nghe Lục Thời Nghiễn hỏi, lớn tiếng đáp: "Không có gì!"
Nắm đất mới, nàng nắm chặt, quả nhiên lại có nước rỉ ra.
Lý Sơn và Minh Nguyệt đều cực kỳ khẩn trương, hai người nhìn chằm chằm Trần Hi.
Chỉ thấy nàng cào một nắm đất, ném đi, lại cào một nắm đất, giống như giật mình, nhưng khiến Lý Sơn và Minh Nguyệt khẩn trương không chịu nổi.
Minh Nguyệt rất lo lắng, ngay khi nàng ấy không nhịn được muốn hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Trần Hi đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt vui vẻ nói với bọn họ: "Ta biết nguyên do rồi, không đáng ngại đâu."