Mấy đứa nhỏ mồm năm miệng mười trả lời: "Trần Hi đó, chia cho chúng thật nhiều đồ ăn ngon, còn kẹo mạch nha và hạt dưa nữa!"
Trái tim Lục Thời Nghiễn hạ xuống, đó nâng lên cao.
Đứa trẻ suy nghĩ của Lục Thời Nghiễn, chỉ coi như thuận miệng hỏi, nhưng vẫn ngây thơ chia sẻ với : "Nàng về nhà , ở cửa nhà chia kẹo cho , ngươi đến chắc cũng phần!"
Lục Thời Nghiễn với bọn họ, nhấc chân về phía Trần gia.
Bọn trẻ tưởng đến xin kẹo, liền cùng chạy tìm bạn chia kẹo, báo tin vui .
Mới rẽ qua khúc cua, quả nhiên liền thấy cửa Trần gia ngừng một chiếc xe ngựa.
Đôi mắt Lục Thời Nghiễn sáng lên, khóe miệng cũng tự chủ giương lên.
Thậm chí ngay cả nhịp tim đập cũng tự giác nhanh hơn nhiều.
Hắn đột nhiên càng hiểu rõ hơn câu "càng gần quê hương, càng sợ hãi" rốt cuộc là ý gì.
Đứng tại chỗ sửng sốt một lát, chờ tâm trạng bình phục mới nhấc chân qua.
Tuy nhiên lúc Lâm Lang trở về, rằng Trần Hi chính miệng với , lễ mừng năm mới sẽ về thôn, tết cũng sẽ về thôn nữa ?
Sao hôm nay đột nhiên trở về?
Lại là thời khắc , trời sắp tối , chuyện gì xảy ?
Nghĩ , bước chân Lục Thời Nghiễn bất giác tăng nhanh.
Cửa viện Trần gia mở rộng, trong viện , cũng âm thanh.
Ở trong nhà ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-354.html.]
Lục Thời Nghiễn ngẩng đầu về phía nhà chính.
Nhà chính treo một tấm rèm bông vô cùng dày, cửa sổ cũng đóng kín, căn bản thấy tình huống bên trong.
Chủ yếu là âm thanh, điều cho cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ là ở nhà, ngoài ?
Hắn ở cửa, tự tiện bước sân -- dù thấy chủ nhân, cứ như trực tiếp thì lắm.
trong lòng lo lắng yên.
Đợi một hồi lâu, ngay khi quyết định gọi một tiếng xem ...
"Lục !"
Đến nhà Lục gia thấy ai, từ mấy đứa trẻ Trần Hi trở về, Lục Thời Nghiễn liền đến Trần gia, vốn định tới đây, đó suy nghĩ một chút, vẫn nên tới một chuyến - - nếu lỡ như Thập Bát Nương điều gì nhắn nhủ hoặc đồ vật cần mang, tự đến lấy cũng tránh cho Trần Hi chạy một chuyến.
Lục Thời Nghiễn đầu, thấy Lâm Lang, nhíu mày.
Tuy rằng từ trong miệng tiểu hài tử Trần Hi trở về thôn, Lâm Lang thổn thức thôi về sự quan tâm quá mức của Lục Thời Nghiễn đối với Trần Hi, nhưng khi gặp mặt, vẫn biểu lộ chút gì.
"Trần Hi trở ?" Lâm Lang chủ động hỏi.
Lục Thời Nghiễn giật , gật đầu: "Ừ."
Lâm Lang thấy đến lâu như còn ở cửa, cho nên liền đoán chuyện gì xảy .
Hắn đột nhiên lớn tiếng : "Vậy thì quá, lúc cũng đưa chút đồ cho Thập Bát Nương và nhị ca, Trần Hi trở về đúng lúc quá, cần nhờ khác."
Trong nhà kín cửa sổ, đốt than nhà ấm, Trần Hi đang cúi đầu xem xét tình hình sinh trưởng của mấy cây nấm, vì sự cố đột ngột, Lý Sơn cũng vấn đề ở , chỉ thấy nấm phát triển, vốn dĩ lo lắng, sợ đúng cách, lỡ việc thu hoạch, sẽ cảm thấy hổ thẹn với Trần Hi, từ khi nhà, ngoài lúc Trần Hi hỏi, đều giữ im lặng, dám mở miệng.
Trần Hi cũng cảm thấy chút kỳ quái, nhưng nàng vốn học hành gì về nghề , chỉ dựa ký ức và suy đoán mà , ngay từ đầu đều thuận lợi, xem tình huống hiện tại, chính Trần Hi cũng hiểu rốt cuộc xảy vấn đề ở , vì thế, khi hỏi Lý Sơn, nàng vẫn nghiêm mặt tìm nguyên nhân.