Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 344

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:32:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong viện mọi người trừng mắt nhìn, không hẹn mà cùng cúi đầu ai bận việc nấy.

Ngoại trừ Lâm Lang và Thập Bát Nương.

Thập Bát Nương vừa định nói, Lục ca nhi đã từ xa tới cũng là vì chúc mừng tân gia, vào uống chút nước ấm làm ấm người trước đã, nhưng không đợi nàng ấy mở miệng, Lục Thời Nghiễn liền nói thêm:

"Ta mặc nhiều lớp, không bị lạnh."

Thập Bát Nương nhìn Lục Thời Nghiễn cảm thấy, dường như cũng không cần nàng ấy hỗ trợ cái gì cả, ngay cả Lâm Lang ca ca muốn mở miệng, nàng ấy cũng bước lên phía trước ngăn cản.

Trần Hi nhíu mày đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Hắn mặc nhiều lớp thật, quấn kín mít, trong tay còn cầm lò sưởi.

Nhìn sắc mặt hắn, quả thật cũng không giống bộ dáng bị lạnh lẽo.

Gần một tháng không gặp, Lục Thời Nghiễn quả thật đã thay đổi rất nhiều, rõ ràng nhất chính là đã béo lên một chút, khí sắc tốt hơn một chút, trông cũng đẹp hơn, liếc mắt một cái lại không hiểu sao sinh ra vài phần cảm giác xa lạ.

Đẹp đến mức xa lạ.

Nhưng rất nhanh nàng đã thấy nét quen thuộc trong đôi mắt hắn.

Lý Sơn không lừa nàng, những tờ giấy Lục Thời Nghiễn viết cho nàng cũng đều là lời nói thật.

Sắc mặt nàng dịu đi một chút.

Lục Thời Nghiễn dò xét thời cơ rất chuẩn, khẽ cười nói: "Nghe nói nhà ngươi chuyển nhà, đã nhận được bao nhiêu ân tình từ các ngươi, phải đích thân đến chúc mừng mới thể hiện được thành ý. Chúc mừng tân gia, phúc huệ song tăng."

Người ta thường nói không đánh người đang cười, hôm nay lại là ngày vui của tân gia, hơn nữa, Lục Thời Nghiễn quả thật được bọc kín mít, không bị lạnh chút nào.

Trần Hi cũng không tiện lạnh mặt từ chối người ngoài cửa.

Sắc mặt nàng dịu đi, gật đầu nói: "Đa tạ, mau vào đi."

Lục Thời Nghiễn mang theo vẻ mặt ôn hòa bước vào sân.

Trần Hi vốn định tiến lên, cúi đầu nhìn thấy d.a.o phay trong tay mình, suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi ngồi uống chút nước nóng trước đi."

Dứt lời liền xoay người đi vào phòng bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-344.html.]

Lục Thời Nghiễn nhìn Trần Hi một cái, trước khi bị phát hiện, liền thu hồi tầm mắt, nói chuyện với Lâm Lang.

Đang nói chuyện thì hắn nhận ra một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, hắn ngẩng đầu nhìn sang.

Chỉ thấy Nghiêm Bân đang cười với hắn.

Lục Thời Nghiễn nhận ra hắn ta.

Hắh im lặng một lát, nhẹ nhàng gật đầu với hắn ta.

Nghiêm Bân vô cùng biết chừng mực, lập tức thu hồi tầm mắt, tiếp tục bận trước bận sau trong sân - - lúc này hắn ta đang lắp xích đu.

Lục Thời Nghiễn nhìn thoáng qua chiếc xích đu mà hắn ta đang lắp.

"Ta đang lo lắng cho ngươi đây." Lâm Lang không nhắc tới chuyện vừa rồi, cười nói với Lục Thời Nghiễn: "Thập Bát Nương vẫn luôn nói với ta rằng ngươi đã tốt lên rồi, không nhìn thấy ngươi ta luôn không yên tâm, hôm nay nhìn thấy ngươi, ta xem như có thể an tâm rồi."

"Đã làm phiền ngươi lo lắng." Lục Thời Nghiễn nói.

Lâm Lang khoát tay: "ời này khách sáo rồi, bộ chú giải ta gửi ngươi có đọc không, có phải rất tinh tế không?"

Lục Thời Nghiễn gật đầu.

Lâm Lang hăng hái, liền nói với hắn chuyện trong học đường, còn có sách gần đây hắn ta đọc - - bởi vì hắn ta biết Lục Thời Nghiễn thích đọc sách nhất.

Nếu không phải bị bệnh, hắn hiện tại sợ là đã sớm có danh tiếng.

Hai người đang nói chuyện, Minh Nguyệt bưng cho Lục Thời Nghiễn một chén đồ nóng hổi rồi rời đi.

Lâm Lang đang nói đến điểm mấu chốt, cũng không quá để ý.

Lục Thời Nghiễn nhìn canh gừng đường đỏ bốc hơi nóng trước mắt, nở nụ cười.

"... Đúng không, ngươi cũng cảm thấy chỗ này rất tinh tế phải không!" Lâm Lang vui vẻ nói.

Lục Thời Nghiễn bưng bát lên uống một ngụm, sau đó giương mắt, nở nụ cười nhìn về phía Lâm Lang: "Ừ."

Hắn đã sớm phát hiện, Trần Hi chính là kiểu người nngoài miệng cứng rắn nhưng trong lòng mềm yếu, ưa mềm không ưa cứng.

Nhưng mà, Nghiêm Bân vừa rồi...

Hắn lại uống một ngụm canh gừng, nói với Lâm Lang: "Lát nữa khi nào ngươi về học đường, ta tiễn ngươi."

Loading...