Minh Nguyệt cũng mệt muốn chết, cũng không già mồm cãi láo, trực tiếp ở trên ghế nằm ngủ - - nàng ấy nhanh chóng ngủ, cố gắng tranh thủ nghỉ ngơi tinh thần thay ca cho đông gia.
Trần Hi ngồi trước bếp lò, đang hầm tổ yến.
Trong phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng than hồng cháy và tiếng nồi hầm lục bục.
Đợi ăn yến sào xong." Trần Hi vừa xem nồi hầm, vừa nói với Lục Thời Nghiễn: "Ngươi mau ngủ đi, nghỉ ngơi tốt thì mới hồi phục nhanh."
Lục Thời Nghiễn vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, khẽ ừ một tiếng.
Xác nhận lửa than và nồi hầm đều không cần nhìn chằm chằm nữa, Trần Hi xoay người nhìn Lục Thời Nghiễn: "Lần này, sao đột nhiên ngươi lại bệnh nặng như vậy?"
Câu hỏi này, ban ngày nàng đã muốn hỏi, chỉ là chưa có cơ hội.
Lục Thời Nghiễn thu liễm cảm xúc rất nhanh, Trần Hi căn bản không phát hiện ra.
Hắn nhìn nàng, lặng im một lúc rồi nói: "Đột nhiên trời lạnh, bị cảm."
Trần Hi một chút cũng không tin: "Tề đại phu nói là ngươi lao tâm lao lực, không đơn thuần là cảm lạnh."
Chỉ bị cảm lạnh mà có thể bệnh thành như vậy sao?
Hơn nữa, nàng đã chuẩn bị sẵn áo ấm, than củi, chăn đệm, tiền bạc cũng không thiếu, sao lại bị cảm?
Lục Thời Nghiễn: "..."
Trần Hi: "Không tiện nói?"
Lục Thời Nghiễn: "Không phải."
Trần Hi: "Vậy là có chuyện gì?"
Lục Thời Nghiễn: "... Thức đêm đọc sách mấy ngày."
Lần này đến lượt Trần Hi trầm mặc.
Thật lâu sau nàng mới mở miệng: "Tuy rằng đọc sách thi công danh quan trọng hơn, nhưng cũng phải lo cho thân thể của mình, thân thể suy sụp rồi, những thứ khác đều vô ích, ngươi tạm thời đừng nghĩ đến chuyện đọc sách, trước tiên dưỡng thân thể cho thật tốt, ngươi thông minh như vậy, chờ thân thể khoẻ lên rồi, bài vở sẽ nhanh chóng theo kịp.".
Lục Thời Nghiễn chớp mắt: "Nàng nghĩ ta thông minh?"
Trần Hi gật đầu hỏi ngược lại: "Ngươi không cảm thấy thế sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-329.html.]
Khóe miệng Lục Thời Nghiễn nhếch lên, không nói gì.
Thấy hắn cười, Trần Hi cũng cười, rồi nói: "Dù sao ta cũng nghĩ các ngươi đều rất thông minh."
"Các ngươi?" Lục Thời Nghiễn nhướng mày.
Trần Hi: "Đúng vậy, Thập Bát Nương, Lâm ca nhi, ngươi... các ngươi đều rất thông minh."
Lục Thời Nghiễn: "Vậy còn nàng?"
Trần Hi: "Ta? Ta thì bình thường thôi. Không thông minh, cũng không ngốc, chỉ là một người bình thường."
So với Thập Bát Nương và Lâm Lang, nàng quả thật không tính là thông minh lắm, ngay cả Lục Thời Nghiễn, nàng cũng cảm thấy chỉ số thông minh của mình không bằng hắn, nàng cũng không phải khiêm tốn, mà là tự mình hiểu lấy mình.
Lục Thời Nghiễn hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Trần Hi lại đánh giá bản thân mình như vậy.
"Tổ yến xong rồi." Trần Hi đưa tổ yến cho Lục Thời Nghiễn: "Ăn rồi thì ngủ đi, đừng hao tổn tinh thần."
Lục Thời Nghiễn nhận lấy tổ yến, đột nhiên nói: "Nàng không phải là người bình thường."
Trần Hi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười.
Lục Thời Nghiễn lại nghiêm túc nói: "Nàng không giống những người khác, nàng cũng rất thông minh."
Thông minh đến mức hắn phải giấu kín tâm tư, không dám bộc lộ chút nào.
Trần Hi vốn xoay người rót nước, nghe nói như thế, mi tâm khẽ nhúc nhích, nàng theo bản năng nhìn về phía Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn đã cúi đầu ăn từng muỗng yến sào.
Nàng không thấy biểu cảm của hắn, chỉ thấy dáng vẻ yên lặng ngoan ngoãn.
Là nàng quá nhạy cảm, cảm nhận sai sao?
Lông mày Trần Hi khẽ nhíu lại.
Nhưng trong lời kia của Lục Thời Nghiễn có hàm ý, dường như phát hiện điều gì không an tâm, vẫn không tan biến trong lòng nàng.
Nàng nhìn hắn một hồi lâu, thấy hắn thủy chung im lặng ăn tổ yến, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một cái, giống như câu vừa rồi 'Nàng cùng những người khác đều không giống nhau' chỉ là hắn khách sáo nói.
Là bởi vì trong lòng mình có quỷ, cho nên nghe người khác nói cái gì cũng nghi thần nghi quỷ sao?
Trần Hi bình tĩnh trong chốc lát, cảm thấy có thể là do mình quá mẫn cảm, Lục Thời Nghiễn căn bản không có ý gì khác.
Ngay cả sự ám muội như có như không trước đây, bây giờ cũng không còn nữa.