Hắn vẫn luôn coi Trần Hi là , nếu để , nhất định sẽ quở trách việc chu đáo, cẩn thận.
Trần Hi đang nín thở ngưng thần, Tề đại phu châm cứu.
Tuy rằng hỏi, nhưng sợ quấy rầy đại phu trị liệu, nàng dám phát chút động tĩnh nào.
Vẫn là chờ Tề đại phu ngừng tay, nàng lúc mới dám nhỏ giọng hỏi một câu: "Tề đại phu, hiện tại tình huống thế nào?"
Tề đại phu đang bấm ngón tay tính giờ, nàng một cái: "Không còn nguy hiểm tính mạng, đây là bệnh nhân hồi phục nhanh nhất từng thấy."
Nếu bây giờ Lục Thời Nghiễn còn đang châm cứu, Trần Hi thể nhảy dựng lên.
Dù cố kiềm chế cảm xúc, nàng vẫn khỏi mỉm : "Đó là nhờ Kỳ đại phu y thuật cao minh, thần thủ nhân tâm."
Trời tuyết lớn như , còn khám bệnh, đúng là thần thủ nhân tâm.
Tề đại phu phản bác, ông cũng ha hả một tiếng: "Thầy thuốc vốn nên như thế, gì đáng ."
Dứt lời, đến giờ, ông bắt đầu rút kim, Trần Hi gì nữa.
Chỉ là khi xoay thấy Hạ nhị ca, nàng nhịn cho Hạ nhị ca một khuôn mặt tươi .
"Hạ nhị ca." Trần Hi tới mặt , nhỏ giọng : "Huynh hỗ trợ chuyển đồ ăn xe ngựa xuống giúp , sẽ chút cơm ở chỗ , trời lạnh như , Tề đại phu còn ăn cơm.
Hạ nhị ca cũng quên lời giải thích, đáp một tiếng việc: "Ngươi đừng quan tâm, nghỉ ngơi cho , cơm để nấu cho."
Tuy rằng Hạ nhị ca như , nhưng cuối cùng bữa cơm vẫn là do Trần Hi .
Lần vốn là nàng phiền , mặc dù là chuyện cứu , nhưng rốt cuộc cũng kéo thêm phiền toái cho , đây là việc nàng nên .
Khi việc châm cứu xong, Minh Nguyệt tỉnh dậy, bận rộn bận rộn giúp nấu cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-324.html.]
Chỉ là điều kiện hạn chế, là sáng sớm, cũng thể nấu món gì phong phú.
Trần Hi liền nướng bánh trứng gà, nấu một nồi cháo gà sợi.
Đơn giản dinh dưỡng, còn ngon.
Tuy rằng đơn giản, Tề đại phu cũng đưa đánh giá cũng cao.
"Chờ trở về thành." Trần Hi : "Ta sẽ tự xuống bếp ở Trần Ký để cảm ơn Tề đại phu."
Tề đại phu cũng từ chối: "Vậy lão phu sẽ chờ."
Chuyện khác thì thôi, nhưng món ăn, ông vẫn thích.
Nghe giọng thoải mái của Tề đại phu, hiển nhiên bên Lục Thời Nghiễn còn nguy hiểm, tâm tình Trần Hi cũng thả lỏng ít.
"Đồ ăn ngon tất nhiên thể thiếu rượu ngon." Trần Hi : "Tề đại phu thích ăn gì, với vãn bối, tuyệt đối khiến ngài hài lòng."
"Ta cũng khó ăn." Tề đại phu ha hả : "Ngươi cái gì, ăn cái đó, tay nghề của Trần Ký thì thấy , chắc chắn sẽ kém."
Trần Hi cũng keo kiệt, trực tiếp đáp ứng, đến lúc đó phàm là thứ nàng thể lấy nàng đều cho Tề đại phu thưởng thức.
Trong lúc đùa bàn bạc xong việc , Hạ nhị ca đỡ Tề đại phu về nhà nghỉ ngơi , chuyển một cái ghế lớn từ nhà sang cho Trần Hi và Minh Nguyệt dùng , đó ngựa dừng vó thị trấn gần đó mua dược liệu thiếu hụt.
Có lời của Tề đại phu, Trần Hi như uống thuốc an thần, tâm tình cũng sáng sủa hơn ít.
Minh Nguyệt đương nhiên cũng vui vẻ theo.
Tuy rằng Tề đại phu cũng khi nào tỉnh , nhưng bây giờ tình hình hơn nhiều.
Nàng giúp sắc thuốc - dược liệu Tề đại phu mang đến, tiên sắc uống, : "Đông gia nghỉ thêm một lát , đêm qua chỉ chợp mắt một lúc."
Trần Hi còn buồn ngủ nữa.
Nàng lấy một nồi tuyết từ ngoài , đặt lên lò đun: "Không , nấu chút uống là ."