Lúc này Trần Hi mới yên tâm, nàng thật sự sợ Tề đại phu nhìn thấy tình huống của Lục Thời Nghiễn không tốt, không muốn tiếp nhận cục diện rối rắm này, hoặc là không chịu ở lâu, vậy trời tuyết lớn này, lại ở trong núi, nàng đi đâu tìm đại phu có y thuật cao minh đây?
Sau khi trịnh trọng nói cảm ơn với Tề đại phu, Trần Hi ổn định tinh thần, vội vàng đi vào phòng bếp lấy bát.
Gió thổi lạnh suốt đường, mau uống chút nước gừng để tránh lạnh." Nàng đưa bát nước gừng cho Tề đại phu, sau đó lại qua xem tình hình của Lục Thời Nghiễn.
Tề đại phu uống canh gừng, nhìn thấy hành vi của Trần Hi, suy nghĩ một chút lại nói: "Từ việc bắt mạch mà xem, Lục tiểu ca gần đây vẫn ăn Dưỡng Tâm đan, quả là có tác dụng lớn, kết quả hẳn sẽ không quá tệ, chỉ là việc này cũng phải xem tạo hóa của hắn."
Rốt cuộc hắn cũng không nói quá nhiều.
Nhưng như vậy đã đủ để cho Trần Hi sinh ra hy vọng.
Uống xong canh gừng, lại qua nửa canh giờ, Tề đại phu lại châm một vòng,lại thực hiện một lần châm cứu nữa, cho uống thêm một viên thuốc mang theo bên mình, sau đó mới được Hạ nhị ca dẫn đến Hạ gia nghỉ ngơi trước.
Bởi vì dược liệu không đủ, hừng đông ngày mai, Hạ nhị ca còn phải ra ngoài mua thuốc từ sáng sớm, Trần Hi bảo Hạ nhị ca cũng về nghỉ ngơi trước, nàng và Minh Nguyệt tự mình ở lại chăm sóc Lục Thời Nghiễn.
Hạ nhị ca vốn định nói hắn ta cũng có thể ở lại, không sao cả, nhưng Trần Hi kiên trì, Hạ nhị ca chỉ đành đáp ứng - - chăm sóc bệnh nhân không phải việc nhỏ, nếu ngày mai tỉnh lại, tất cả đều vui vẻ, nếu ngày mai không tỉnh lại, hắn ta cũng phải thay Trần Hi thay phiên chăm sóc, cùng nhau chịu đựng cũng không phải chuyện tốt.
Minh Nguyệt tuổi tác tuy nhỏ, nhưng bên cạnh Trần Hi cũng giúp được, thật có việc gì, Minh Nguyệt chạy qua gọi hắn cũng kịp, lúc này hắn mới yên tâm rời đi.
Chờ Hạ nhị ca đỡ Tề đại phu rời đi, lúc này Trần Hi mới đưa tay sờ trán Lục Thời Nghiễn.
Không còn nóng như trước, nhưng vẫn còn sốt.
Tuy nhiên, sắc mặt không còn trắng bệch như lúc mới về.
Nàng đang muốn thăm dò hơi thở của Lục Thời Nghiễn, chợt nghe bên chân có tiếng nức nở tủi thân.
Trần Hi hoảng sợ, cúi đầu nhìn, lúc này mới nhớ tới Lục Thời Nghiễn còn nuôi một con chó, Hạ nhị ca rời đi, nhưng lại không mang con ch.ó đi.
Chân nàng mềm nhũn, không đứng vững, trực tiếp ngã lên người Lục Thời Nghiễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-320.html.]
Sợ đè hỏng người, nàng lại nhanh chóng đứng lên.
Minh Nguyệt đang nấu nước vội chạy tới, chắn trước người Trần Hi, chỉ vào góc quát Tiểu Hắc: "Đi, đi... Ngươi qua một bên đi."
Lúc trước vì gấp gáp, giờ không còn gấp, nỗi sợ hãi chó của Trần Hi lại lấn át lý trí.
Tiểu Hắc Cẩu mờ mịt nhìn các nàng.
Mặt Trần Hi càng trắng bệch.
Minh Nguyệt nâng cao âm lượng: "Mau đi đi!"
Tiểu Hắc do dự một lát, lúc này mới cúi đầu đi đến một góc nằm sấp xuống.
Trần Hi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Tiểu Hắc thật ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không đột nhiên chạy tới nữa, Minh Nguyệt lúc này mới yên tâm, đỡ đông gia lòng còn sợ hãi ngồi xuống: "Không có việc gì, con ch.ó này rất ngoan, sẽ không đột nhiên chạy tới nữa."
Trần Hi ừ một tiếng, sau khi tỉnh lại, lại vội xem xét tình hình Lục Thời Nghiễn.
Thấy vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, người vẫn bình an, lúc này Trần Hi mới thở phào nhẹ nhõm, xụi lơ ở bên giường.
Một hồi lâu, nàng mới nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Lục Thời Nghiễn, uể oải nói: "Đang yên đang lành, sao lại bị bệnh chứ?"
Lúc trước không phải đều sắp tốt rồi sao.
Còn có sức vào thành.
Sao đột nhiên lại bệnh nặng như vậy?
Vừa không thiếu tiền, lại không thiếu ăn thiếu mặc, Trần Hi nghĩ thế nào cũng không rõ, Lục Thời Nghiễn rốt cuộc đã làm cái gì mà lại có thể bệnh thành như vậy.
Không phải đã sớm ngừng làm bút trúc rồi sao?