Trong phòng lạnh vô cùng, đại phu châm cứu, cách nào để che chắn, bệnh nhân chỉ càng lạnh hơn, Trần Hi nghĩ ngợi nhiều, đặt đèn lên ghế, đáp một tiếng cùng Minh Nguyệt bận rộn.
Trần Hi , Hạ nhị ca liền nhanh chóng cởi vạt áo cho Lục Thời Nghiễn sự chỉ đạo của Tề đại phu, để tiện châm cứu.
Than sưởi ấm đều là khi bắt đầu mùa đông, Trần Hi chuẩn sẵn để cho Hạ nhị ca đưa tới, nhanh chậu than liền cháy lên.
Nàng đầu về phía Tề đại phu đang châm cứu ở trong phòng, , mà xoay ngoài lấy bình nước , đặt ở bếp lò đun sôi.
"Đông gia, nghỉ một lát, đừng vội, gì thì cho , ." Minh Nguyệt đau lòng vô cùng, nhỏ giọng .
Trần Hi nghỉ ngơi , dừng là nàng lền hoảng, cũng nên lời, chỉ lắc đầu với Minh Nguyệt.
Chờ lửa trong bếp lò định, nàng phòng bếp tìm kiếm một phen, khi tìm gừng tươi thì bỏ vỏ cắt thành miếng bỏ trong bình nấu.
Chờ canh gừng nấu xong, Tề đại phu cũng thành một lượt châm cứu.
Lão đại phu sắc mặt ngưng trọng, một lời.
Trần Hi dám hỏi, phục hồi tinh thần , thậm chí còn dám đến gần giường.
Vẫn là Minh Nguyệt lên tiếng hỏi: "Tề đại phu, tình huống Lục tiểu ca hiện tại thế nào?
Tề đại phu trầm ngâm một lát: "Khó ."
Trái tim Trần Hi đang treo lơ lửng, lập tức ngừng .
Sắc mặt cũng trong nháy mắt trở nên khó coi.
Chỉ là đợi nàng mở miệng Tề đại phu : "Cũng may hôm nay chúng tới đúng lúc, tạm thời giữ một mạng."
Trần Hi: "..."
Cơn nghẹn trong lòng cuối cùng cũng thở .
"..." Tề đại phu : "Có thể giữ bao lâu, cũng dám chắc."
Trần Hi bật dậy, lo lắng : "Lời của Tề đại phu là ý gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-319.html.]
Vừa giữ mạng, chắc nữa?
Tề đại phu thở dài: "Thân thể quá yếu, hiện tại giữ mạng sống, nhưng qua cửa ải ..."
Tề đại phu nhưng Trần Hi và Hạ nhị ca đều hiểu.
Cửa ải thể vượt qua , xem mệnh thế nào.
Giữ mạng chỉ là giữ lúc .
Trần Hi chỉ cảm thấy hai tai ù .
Sao nghiêm trọng như ?
Thập Bát Nương với nàng, mấy ngày nay, Lục Thời Nghiễn đều uống thuốc, còn mời Hứa lão khám bệnh mà...
Lo lắng suốt một đường, đau lòng suốt một đường, giờ nhận kết luận như , Trần Hi cảm thấy mắt như lảo đảo.
Nhìn thần sắc nàng đúng, Minh Nguyệt vội đỡ lấy nàng.
Ngay cả Hạ nhị ca cũng gọi nàng vài tiếng: "Trần Hi? Trần Hi…"
Hơn nửa ngày nàng mới phục hồi tinh thần , Hạ nhị ca.
Hạ nhị ca vẻ mặt lo lắng: "Lục ca nhi luôn luôn phúc lớn mạng lớn, gặp nhiều chuyện nguy hiểm hơn thế cũng đều qua , chắc chắn cũng , ngươi đừng lo lắng."
Tuy rằng rõ lắm, Lục ca nhi bệnh nặng thì vì Trần Hi phản ứng lớn như , nhưng vẫn căn cứ tâm tư đại ca ca, khuyên giải một phen.
Trần Hi gì, chỉ Tề đại phu: "Thế nào mới coi như vượt qua cửa ải ."
Bệnh nhân như , Tề đại phu hành nghề y nhiều năm cũng gặp qua ít, ông trầm ngâm một lát : "Có thể tỉnh , coi như vượt qua."
Trong lòng Trần Hi thoáng bình tĩnh .
Vội vã cũng vô ích.
Đặc biệt là những chuyện như thế , càng lo càng giải quyết .
Nàng hướng Tề đại phu cảm ơn: "Đêm khuya, tuyết còn đang rơi, bệnh tình ở đây còn định, lẽ phiền Tề đại phu ở thêm hai ngày, nhưng ngài yên tâm, tiền công và lễ tạ nhất định sẽ gửi đủ đến phủ."
Tề đại phu đối với việc ngược cũng so đo: "Lão phu tay chữa trị, trong khả năng của đương nhiên sẽ từ chối..."