Trần Hi lại bảo Minh Nguyệt cầm mấy cái lò sưởi rồi vội vàng vàng lên xe ngựa.
Tề đại phu tuy rằng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng bởi vì y thuật cao minh, là một người đức cao vọng trọng, sau khi Trần Hi lên xe ngựa, trước tiên cùng Tề đại phu chào hỏi, tạ ơn lòng nhân từ của ông ấy.
Tề đại phu ngược lại rất hiền lành, thuận miệng đáp ứng vài câu, lại khen Trần Hi lợi hại tuổi còn trẻ mà đã mở cửa hàng rất thành công, món lẩu cũng ngon.
Để tránh trễ giờ ra khỏi thành, sau khi đón Trần Hi, Hạ nhị ca liền lái xe ngựa chạy như bay.
Trần Hi ở trong xe ngựa, áy náy nói: "Thời gian không còn sớm, sợ không kịp, làm Tề đại phu chịu tội."
Tề đại phu cười ha hả khoát tay tỏ vẻ không sao.
Trần Hi thì tỏ vẻ, chờ sau khi trở về thành, Tề đại phu có thể thường xuyên đến Trần Ký ăn lẩu, nàng sẽ không thu tiền.
Tề đại phu nở nụ cười: "Vậy lão phu cũng không dám."
Trần Hi cũng cười: "Vậy thì giảm giá độc quyền cho Tề đại phu."
Tề đại phu: "Vậy cũng không thể tới."
Trần Hi: "Ta tự mình chuẩn bị thức ăn cho Tề đại phu, ở chỗ ta có rất nhiều món không phải chỗ nào cũng có thể ăn được."
Tề đại phu vui tươi hớn hở nói: "Vậy thì được."
Đang nói chuyện, Trần Hi đột nhiên nghe thấy một tiếng - -
Đóng cửa thành!
Sắc mặt nàng khựng lại, lập tức xốc cửa sổ lên nhìn ra ngoài.
Cửa thành cao lớn nặng nề đang chậm rãi khép lại.
Sắc mặt Trần Hi lập tức thay đổi.
Ngay khi nàng tưởng đã không thể ra khỏi thành, Tề đại phu đột nhiên mở cửa sổ xông ra ngoài nói: "Ngoài thành có một bệnh nhân nguy cấp, lão phu vội vàng đi cứu người."
Binh sĩ đương nhiên nhận ra Tề đại phu, vốn muốn tới chặn xe lại nhưng vừa nghe vậy, trực tiếp cho qua.
Vừa ra khỏi thành, phía sau liền truyền đến một tiếng rầm, tiếng cửa thành đóng lại vang lên thật lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-317.html.]
Trần Hi cố ý nhìn ra ngoài, xác nhận đã ra khỏi thành, lúc này mới yên tâm.
"Đa tạ sự giúp đỡ của Tề đại phu." Trần Hi hành lễ tạ ơn với Tề đại phu.
Tề đại phu khoát tay: "Đừng khách khí, ta còn phải đi Trần Ký ăn món đặc sắc, cám ơn tới cám ơn lui, lão già ta cũng ngại lắm đấy."
Trần Hi liền nở nụ cười.
Tuyết rơi, sắc trời cũng không còn sớm, tuy rằng tuyết còn chưa lớn, nhưng Hạ nhị ca vẫn đánh xe rất nhanh.
Nói là một đường chạy như bay cũng không quá đáng.
Lòng Trần Hi tựa như xe ngựa đang chạy như bay, rất lo lắng.
Tuyết càng rơi càng lớn, đi được nửa đường đã có thể nghe được tiếng tuyết rơi ào ạt, trong xe ngựa cũng lạnh hơn vài phần.
Nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, tuyết cũng rơi nhanh hơn.
Trần Hi càng thêm lo lắng.
Nếu lỡ như tuyết rơi nặng hạt không thể đi được, một mình nàng thì thôi không nói, bây giờ còn mệt nhọc Hạ nhị ca và cả Tề đại phu.
Nhìn ra nàng đang lo lắng, Tề đại phu an ủi một câu: "Không sao đâu, so với tuyết lớn hơn thế này, ta đã từng đi qua, không đáng ngại."
Trần Hi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.
Tuyết càng lúc càng lớn, tốc độ xe ngựa cũng không thể không chậm lại, nhưng cũng may cuối cùng đã an an ổn ổn đến thôn Bình Sơn.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi!
Gió rất lớn, tuyết cũng rất nhiều, tầm mắt mơ hồ nhưng Trần Hi vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đột nhiên gió mạnh hơn tuyết cũng rơi nặng hạt, phải dựa vào rất gần mới nhìn thấy cửa lớn Lục gia đang đóng chặt ở trước cửa thôn.
Ánh mắt nàng hơi sáng lên, nhưng mắt thấy càng ngày càng gần, trái tim Trần Hi cũng càng ngày càng chặt.
Hạ nhị ca vừa ghìm ngựa lại, còn chưa dừng hẳn mà nàng đã không thể chờ đợi được trực tiếp nhảy xuống từ trên xe ngựa…
Bởi vì động tác quá gấp, lúc nhảy xuống không đứng vững, dưới chân Trần Hi còn trượt một chút.
"Cẩn thận!"
Hạ nhị ca mắt nhanh tay lẹ dùng roi ngựa đỡ nàng một chút, Minh Nguyệt cũng vội vàng nhảy xuống đỡ lấy nàng.