Trần Hi: "..."
Sao còn bệnh nặng như vậy!
"Có mời thầy thuốc uống thuốc chưa?" Trần Hi nhíu mày hỏi.
Thập Bát Nương: "Đã mời Hứa lão tiên sinh qua xem rồi."
Trần Hi nhíu chặt mày.
Không phải nàng không tín nhiệm Hứa lão tiên sinh, thật sự là y thuật của ông ấy có hạn.
"Nói là bị thương hàn." Thập Bát Nương thấy nàng lo lắng lại nói: "Đã uống thuốc hai ngày rồi, nhị ca nói đã khá hơn hai ngày trước."
Trần Hi trợn tròn mắt: "Uống thuốc hai ngày rồi? Bệnh bao lâu rồi?"
Thập Bát Nương: "Lục ca nhi nói với nhị ca là bị bệnh hai ba ngày.
Lòng Trần Hi chùng xuống, tức là không chỉ hai ba ngày.
Thập Bát Nương lại nói: "Nhị ca nói rõ ngày mai sẽ đi Tế Thiện đường mời Tề đại phu đến một chuyến."
Trần Hi trầm tư một lát, gật đầu.
Nhưng lông mày vẫn không buông lỏng: "Ngoại trừ ho khan, còn có triệu chứng gì không?"
Thập Bát Nương: "Sốt cao một ngày, đã hạ rồi, giờ thân thể khá yếu."
Trần Hi: "Hắn làm gì mà bị cảm lạnh?"
Có chăn dày, có áo bông dày, còn tặng than bạc sưởi ấm cho hắn, trong tay hắn hiện tại cũng không thiếu tiền bạc để tiêu dùng, rốt cuộc làm gì có thể bệnh thành như vậy?
Nàng còn tưởng rằng nhiều ngày như vậy rồi thì người phải dưỡng khỏe rồi chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-314.html.]
Thập Bát Nương lắc đầu: "Chỉ nói là bị cảm lạnh."
Trần Hi chỉ có thể thở dài trong lòng, Thập Bát Nương lại không về thôn, cũng là từ chỗ Hạ nhị ca nghe được, chỉ là mấy ngày nay Lý Sơn vào thành sao không nói với nàng một tiếng?
Thập Bát Nương chần chờ một lát lại nói: "Lục ca nhi còn không cho nhị ca nói cho ngươi biết, nói hai ngày nữa nó sẽ khỏi."
Trần Hi nhìn nàng ấy, không nói gì.
Hai người im lặng nhìn nhau qua quầy, cũng không mở miệng nói thêm gì nữa.
Nhìn nhau một hồi lâu, vẫn là Thập Bát Nương mở miệng trước: "Nếu ngươi cảm thấy lo lắng, nhị ca hiện tại cũng không có chuyện gì, để cho huynh ấy lái xe đưa ngươi trở về một chuyến nhìn xem?"
Dù sao nàng ấy cũng nhìn ra, Trần Hi ngoài miệng nói không thích, muốn giữ khoảng cách với Lục Thời Nghiễn nhưng trong lòng vẫn rất để ý.
Mặc dù nàng ấy không biết Trần Hi rốt cuộc là làm sao, hỏi nàng thì nàng cũng không nói, nhưng nghĩ rằng nàng chắc chắn có lý do của mình.
Nàng không nói thì thôi, đợi khi nào nàng tháo được nút thắt trong lòng, muốn nói thì nàng ấy sẽ nghe là được.
Trần Hi giúp đỡ nàng ấy nhiều như vậy, nàng ấy cũng không có gì có thể giúp Trần Hi, cho nên chỉ biết cố gắng giúp nàng cảm thấy yên tâm hơn.
Ánh mắt Trần Hi sáng lên.
Nhưng rất nhanh nàng lại cụp mắt xuống, thở dài nói: "Muộn rồi, Hạ nhị ca vừa mới về mà."
Thập Bát Nương cười nói: "Nhị ca ta là vội vàng lái xe ngựa trở về, cũng không phải đi bộ trở về, huynh ấy lại không mệt, hơn nữa sức lực của huynh ấy dùng không hết ngươi cũng không phải không biết."
Nói xong, nàng ấy nhìn ra bên ngoài: "Trời chỉ có chút âm u, chưa tối đâu, cổng thành còn chưa đóng, trên đường đi nhanh một chút, có thể khi về đến thôn khi trời đã tối, nhưng nhị ca ta quen đường, không sao cả."
Trần Hi vẫn có chút do dự.
Thật vất vả mới khiến Lục Thời Nghiễn hiểu được thái độ của nàng, thấy hành vi và phản ứng của hắn thì quả thật hắn đã quen và thích ứng, bây giờ nàng lại đột nhiên chạy về, lại làm hắn hiểu lầm mất.
Hơn nữa hắn vẫn đang uống thuốc, ngày mai Hạ nhị ca sẽ mời đại phu về khám, một đêm thôi, cũng chẳng có gì quan trọng.
Nàng khuyên bảo chính mình ở trong lòng như vậy, một hồi lâu sau mới nói với Thập Bát Nương: "Thôi bỏ đi, không làm phiền Hạ nhị ca một ngày phải chạy mấy chuyến, để Hạ nhị ca nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai mời đại phu trở về cũng giống nhau thôi."
Nghe nàng nói như vậy, Thập Bát Nương do dự một chút, cuối cùng vẫn không khuyên nữa - - Trần Hi có đạo lý của mình, nàng ấy sẽ không nói nhiều nữa.