Trần Hi nhíu mày: "Chọn sách cũng không gấp gáp gì, ngươi có việc thì cứ đi làm đi."
Nói như thể nàng bắt hắn làm việc cho nàng vậy.
Lục Thời Nghiễn dừng một lát, giải thích: "Ta không có ý này, ý ta nói là ta ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về, không tốn bao nhiêu thời gian."
Trần Hi vốn cũng không để ý, thấy hắn nghiêm trang giải thích như vậy lại khiến Trần Hi không được tự nhiên.
Lục Thời Nghiễn giải thích cho mình nhiều như vậy làm gì?
Còn cẩn thận từng li từng tí, người không biết còn tưởng rằng bọn họ có quan hệ gì chứ.
Hơn nữa...
Sao nàng lại cảm thấy rằng trong sự cẩn thận đó, còn có sự dịu dàng?
Dịu dàng?
Nàng có cảm giác sai chăng?
Đang nghi hoặc thì thấy Lục Thời Nghiễn đang đợi nàng đáp lại.
Trần Hi: "..." Cảm giác càng kỳ lạ.
Hắn, hắn dường như rất để ý đến cảm xúc của nàng?
Điều này có chút không đúng.
"Đi hay không cũng không sao." Lục Thời Nghiễn chờ một lúc, đổi lời: "Thực ra cũng không có việc gì, không đi nữa."
Hắn xoay người muốn quay lại bàn, tiếp tục lật sách để chọn sách.
"Này..." Trần Hi vội gọi hắn lại.
Giờ khắc này, cảm giác không thoải mái và kỳ lạ của nàng đạt đỉnh điểm.
"Có việc thì cứ đi làm đi." Trần Hi nhìn hắn, phức tạp nói: "Đi nhanh đi, làm xong sớm, đừng để lỡ bữa trưa."
Lục Thời Nghiễn bây giờ, sao lại kỳ quái như vậy.
Bệnh khỏi rồi, người sao lại trở nên chần chừ, không còn quyết đoán như trước.
Lục Thời Nghiễn vừa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-293.html.]
Trần Hi thúc giục: "Đi đi."
Lục Thời Nghiễn đành phải đứng dậy lần nữa: "Được."
Mắt thấy hắn ra khỏi cửa hàng, Trần Hi lại nói: "Đừng quên tới ăn cơm trưa."
Lục Thời Nghiễn quay đầu, hết sức trịnh trọng gật đầu: "Ừ."
Đợi hắn đi xa, Trần Hi nhíu mày, có chuyện gì, nàng cảm thấy, vừa rồi Lục Thời Nghiễn rất nghe lời nàng, có cảm giác nàng bảo đông hắn đi đông, bảo tây hắn đi tây.
Đây vẫn là Lục Thời Nghiễn trước kia sao?
Chẳng lẽ vì nàng đã tốn công tốn sức tốn tiền, cuối cùng chữa khỏi bệnh cho hắn, kéo hắn từ cửa tử trở về, hắn đang dùng cách này để báo đáp nàng?
Nàng cụp mắt trầm tư một hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao.
Lục Thời Nghiễn mặc dù bề ngoài nhìn lạnh lùng nhưng thực ra là người có phong thái văn nhân.
Dù nàng đã nói, nàng làm những điều này vì danh tiếng và việc kinh doanh của mình, nhưng đối với Lục Thời Nghiễn, hắn sẽ không nghĩ như vậy, càng không thể thản nhiên chấp nhận.
Lúc trước là thân thể không tốt, hiện tại thân thể đã tốt hơn, có lẽ hắn đang tính cách báo đáp nàng.
Trần Hi thở dài trong lòng.
Nàng cũng không cần Lục Thời Nghiễn báo ân, chỉ cần hắn có thể chăm sóc tốt sức khỏe của mình, sớm khỏi hẳn, thoát khỏi danh hiệu tài tử đoản mệnh, nàng đã cảm tạ trời đất rồi.
Nhưng, tâm lý của nàng không cần Lục Thời Nghiễn báo ângiống như Lục Thời Nghiễn quyết tâm báo ân.
Nàng không cần, nhưng hiểu.
Cũng có chút kính nể người như hắn.
Cuối cùng, nàng đột nhiên nở nụ cười.
Nhìn nhận như vậy, Trần Hi và Lục Thời Nghiễn, kỳ thực cũng có đôi phần tương tự.
Từ Minh Nguyệt nghe ngóng được thân phận của Lục Thời Nghiễn, Nghiêm Bân mang theo hai thùng rau đã rửa sạch từ hậu viện bước vào, giả bộ vô tình liếc nhìn quầy rồi cười nói: "Trần lão bản nghĩ đến việc vui vẻ gì mà vui đến vậy?"
Trần Hi nhìn hắn ta, nghe vậy, khóe miệng cười càng sâu: Không có gì, chỉ là nghĩ đến mấy ngày nữa tung ra sản phẩm mới, không biết có thành công hay không."
Nghiêm Bân lớn tiếng nói: "Đương nhiên là được rồi, Trần lão bản sáng tạo độc đáo, mỗi lần ra sản phẩm mới đều độc đáo, mọi người đều rất thích, sao có thể không thành công được, Trần lão bản thực sự quá lo lắng rồi."
Mặc dù biết đó là lời khen, nhưng Trần Hi nghe xong vẫn rất vui vẻ: "Vậy thì mượn lời chúc mừng của ngươi."
Nghiêm Bân mang đồ ăn vào bếp, đi ra lau mồ hôi trán: "Ra sản phẩm mới, quán sẽ bận rộn, nếu Trần lão bản cần giúp gì thì cứ việc nói, ta có thời gian có thể đến giúp bất cứ lúc nào."